Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 279 - Chương 280: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 280: Vô Đề

Nhắc đến chuyện này, Tạ Giác lấy di động ra khỏi túi, mở album hình đưa cho Tạ Vọng Sóc xem:


“Cha có thấy thanh kiếm ngắn này quen mắt không?”


Tạ Vọng Sóc nhận lấy di động, nhìn hình kiếm ngắn lập tức dán sát vào xem, lẩm bẩm:


“Không không thể nào.”


Tạ Vọng Sóc nhìn một lúc thì ngẩng đầu hỏi:


“Con có thấy tận mắt không? Là thật hay giả?”


Tạ Giác lắc đầu, nói:


“Có nhìn thấy, nhưng hai loại hơi thở chính tà bám trên kiếm, khác với lúc trước nhìn thấy, con cũng không xác định thật hay giả."


Cố Khanh nghe mà mờ mịt:


“Hai người đang nói gì vậy?”


Tạ Giác chỉ vào kiếm ngắn trên màn hình điện thoại:


“Đây là kiếm Thừa Ảnh, thanh kiếm này vốn nên nằm trong Tàng Bảo Các của nhà họ Tạ, đã cất hàng trăm năm chưa từng lấy ra.”


Cố Khanh nghe hiểu ý tứ trong đó, kinh ngạc trợn to mắt.


Tạm không nói đến kiếm là thật hay giả.


Nếu là thật, Tàng Bảo Các của nhà họ Tạ bị trộm nhưng không tiết lộ chút tin tức nào.


Nhưng nếu thanh kiếm này là giả.


Có thể biết hình dạng của kiếm thật, hiển nhiên người ta đã ra vào Tàng Bảo Các của nhà họ Tạ


Cho nên vô luận thật hay giả đều biểu minh, bên trong nhà họ Tạ không còn an toàn.


“Không được, chuyện này mặc kệ thế nào cha đều phải nói một tiếng với ông nội của hai đứa.”


Tạ Vọng Sóc lấy điện thoại ra, gọi về nhà tổ.


“Alo?” Bắt máy là chị dâu Khương Dung.


Tạ Vọng Sóc hỏi:


“Chị dâu, em là Vọng Sóc, cha đâu rồi?”


“À, lão gia hả, mới ra khỏi cửa, nói là uống trà chơi cờ với ông cụ nhà họ Hàn.” Khương Dung nhìn trên lầu, ông cụ mới vào phòng đọc sách, bà ta mặt không đổi sắc bắt đầu nói dối.


Biết lão gia không ở, Tạ Vọng Sóc do dự một lúc lại hỏi:


“Chị dâu, trong nhà gần đây không sao chứ?”


Khương Dung kỳ lạ hỏi lại:


“Có chuyện gì đâu, chú hai muốn hỏi cái gì?"


Khương Dung âm thầm cảnh giác.


Lời của Khương Dung khiến Tạ Vọng Sóc càng thêm kỳ lạ, sao nghe như bà ta không biết Tàng Bảo Các xảy ra chuyện?


"Không, không có gì." Tạ Vọng Sóc cúp điện thoại, rơi vào trầm tư.


Bên kia, Cố Khanh đang hỏi anh trai tình huống cụ thể.


Cô kéo tay anh mình:


“Anh, tình huống thế nào?”


Tạ Giác nói thật ra:


“Hơi khó giải quyết, chủ yếu là không tìm được vấn đề nằm ở đâu.”


Cố Khanh đưa ra thỉnh cầu:


“Vậy ngày mai anh mang em đi theo với.”


Lúc trước cô bị hai cha con giục đến thủ đô, nhưng tới đây phát hiện mình không có việc gì để làm, bây giờ vừa lúc gặp chuyện, cô có thể đi theo anh trai học hỏi kinh nghiệm.


Đương nhiên câu này là để dỗ Tạ Giác.


Tạ Giác hơi do dự:


“Chuyện này”


Tạ Giác biết em gái có chút bản lĩnh đặc biệt, nhưng đi làm nhiệm vụ thì anh ấy luôn lo lắng không rảnh tay bảo vệ em gái, dù sao lần này bọn họ còn chưa tìm ra vấn đề nằm ở đâu.


Cố Khanh mặt dày làm nũng:


“Cho em theo đi mà, đi mà anh!”


Cố Khanh thấy anh trai cứ nhíu chặt chân mày, nghĩ rằng chính mình đi theo có khi nào dựa vào con mắt này phát hiện cái gì giúp đỡ anh trai không.


Ông em cưng em gái luôn khó từ chối lời cầu xin của em mình. Tạ Giác không chịu nổi Cố Khanh vòi vĩnh, hôm sau lúc đi nhà họ Diệp vẫn mang cô theo.


Bởi vì tình huống của Diệp Thành An càng lúc càng khẩn cấp, ngày thứ hai Tạ Giác mang theo Cố Khanh và Gia Gia đến, toàn bộ thành viên gia đình nhà họ Diệp có mặt đầy đủ.


Hôm qua nghe nói Diệp Thiên Kỳ ra ngoài mời cao nhân giúp hôm nay cũng xuất hiện, bên người đi theo một đạo sĩ trung niên.


"Cha mẹ, ông nội, đây là đạo trưởng Triệu mà con đặc biệt đi Mao Sơn mời về, rất giỏi hàng yêu trừ ma.”


Lúc Diệp Thiên Kỳ nói lời này còn liếc nhóm Tạ Giác một cái, hiển nhiên vô cùng bất mãn vì bọn họ mãi không tìm ra biện pháp cứu con mình.


Bình Luận (0)
Comment