Đạo trưởng Triệu cau mày nhìn đứa trẻ bộ dạng nửa người nửa hồ, ông ta cắn rách ngón tay, đọc một đoạn pháp quyết dài rồi giơ ngón tay dính màu bôi lên giữa hai chân mày.
Đây là đang mở thiên nhãn, cao hơn bùa Linh Nhãn một bậc.
Đạo trưởng Triệu mở mắt ra, sắc mặt cực kỳ khó xem.
Thiên nhãn mở, ông ta thấy rõ linh hồn của cậu bé trước mắt.
Linh hồn này không phải đứa trẻ, đó là một con hồ ly với đôi mắt linh động.
Linh hồn của Diệp Thành An biến thành hồ ly?
Hay là hồ ly ở đâu đó cắn nuốt linh hồn của Diệp Thành An chiếm lấy thân thể?
Đạo trưởng Triệu quay đầu nhìn người nhà họ Diệp, đặc biệt là khi nhìn Diệp Thiên Kỳ thì sắc mặt càng khó coi hơn.
Lão tướng quân Diệp mở miệng muốn hỏi tình huống:
"Đạo trưởng "
Đạo trưởng Triệu phất tay, ra hiệu xuống lầu rồi nói.
Đến dưới lầu, chia làm ba nhóm.
Người nhà họ Diệp ngồi kế bên nhau, ba người Cố Khanh, Tạ Giác, Gia Gia ngồi chung một chỗ, đạo trưởng Triệu thì ngồi trên sofa đơn.
Thẩm Uyển không kiềm được hỏi trước:
“Đạo trưởng, con của tôi thế nào?”
Vết máu trên trán đạo trưởng Triệu còn chưa lau, thiên nhãn còn chưa khép lại, lúc này nhìn thấy cháu dâu nhà họ Diệp là Thẩm Uyển thì khẽ kêu lên.
Nhà họ Diệp này đúng là kỳ lạ.
Ba người lớn tuổi thì tràn đầy chính khí, hoặc là công đức hộ thể.
Ngược lại hai người trẻ tuổi, một người bị nợ nghiệt dính đầy, một người thì khí vận mơ hồ xem không rõ.
Nghe thấy Thẩm Uyển tiến lên hỏi thăm, đạo trưởng Triệu buông tiếng thở dài:
“Đứa nhỏ này đã mất linh hồn, bần đạo bất lực, thật là thẹn với các vị thí chủ."
"Điều này không thể nào!” Diệp Thiên Kỳ là người đầu tiên hét to: “Hai ngày trước con trai còn gọi cha với tôi mà! Tuy bây giờ không thể nói chuyện nhưng vẫn là con trai của tôi, sao bị mất linh hồn được?!”
Diệp Kiến Quốc ngăn cản Diệp Thiên Kỳ nói tiếp:
“Nghe đạo trưởng Triệu nói xong đã.”
Đạo trưởng Triệu biết rõ đã không thể nào cứu Diệp Thành An về, vì cứu lại danh tiếng hàng yêu trừ ma của mình, ông ta phải lấy ra bản lĩnh thật.
Nghĩ đến đây, đạo trưởng Triệu giả vờ giả vịt thở dài, nói với Diệp Thiên Kỳ:
“Bần đạo vốn không muốn nói, nhưng thí chủ Diệp Thiên Kỳ, thí chủ tạo nợ nghiệt mới là ngọn nguồn hại con của thí chủ chịu khổ.”
Lời này thốt ra, tất cả người nhà họ Diệp thay đổi sắc mặt.
Diệp Thiên Kỳ nổi nóng:
“Ông nói bậy bạ gì vậy?!”
Nếu Diệp Thiên Kỳ biết mời đạo sĩ này về sẽ chĩa mũi giáo vào mình thì đánh chết hắn ta cũng sẽ không mời đạo trưởng Triệu.
Hai vợ chồng Diệp Kiến Quốc ngạc nhiên nhìn con trai mình:
“Thiên Kỳ?"
Kết luận này khiến người quá khó chấp nhận, con trai của họ hại cháu nội của họ?
"Cha? Mẹ?" Diệp Thiên Kỳ ôm một bụng oan ức: “Cha mẹ cũng không tin con sao?”
Cố Khanh nhìn mọi người bởi vì một câu nói mà ồn ào, chú ý thấy Thẩm Uyển ở bên cạnh cúi đầu không nói chuyện.
Lão tướng quân Diệp đập bàn khiến mọi người đều an tĩnh lại:
“Được rồi, đừng ồn ào!”
Ông cụ nhìn về phía đạo trưởng Triệu:
“Đạo trưởng, ngài nói như vậy là có ý gì?”
Tuy Diệp Thiên Kỳ là ba đời đơn truyền, từ nhỏ đã được người nhà cưng yêu, nhưng lão tướng quân Diệp dám nói bọn họ tuyệt đối không dạy hư Diệp Thiên Kỳ, chưa từng để hắn ta dùng quyền thế địa vị của mình tổn thương người khác.
Bởi vậy lão tướng quân Diệp không thể tin cách nói nợ nghiệt.
Đạo trưởng Triệu vuốt râu của mình, nhìn về hướng Diệp Thiên Kỳ nổi giận:
“Bần đạo không có nói nhảm, thí chủ Diệp Thiên Kỳ đúng là nợ nghiệt đầy mình!”
“Ông nói bậy!” Mắt Diệp Thiên Kỳ đỏ bừng: “Tôi chưa từng hại người, làm sao có thể có nợ nghiệt?!"
Gia Gia ngồi một bên đột nhiên lên tiếng:
“Anh không hại người, chẳng lẽ chưa từng hại thứ khác sao?!”
Rõ ràng là giọng của Gia Gia nhưng hơi khàn.
Cố Khanh và Tạ Giác quay đầu lại, thấy mắt Gia Gia nhìn trân trân phía trước, như bị mộng du.