Mặc dù hồ ly lông trắng để lại hơi thở có thể kinh sợ động vật khác, nhưng không cách nào ngăn cản loài người.
Hồ ly con lông đỏ rất nhanh rơi vào cạm bẫy mà thợ săn đã đặt sẵn.
Bởi vì màu lông của nó đẹp, thợ săn bắt được nó lộ vẻ mặt hớn hở:
“Ha ha, được con hồ ly lông đỏ này thì mấy ngày nay không uổng công! Tìm người có tiền bán làm thú cưng chắc sẽ đổi được nhiều tiền.”
Thợ săn nhốt riêng hồ ly con lông đỏ trong một chiếc lồng, bên cạnh còn đặt thỏ hoang, gà rừng, nhím mà gã bắt về, mang đi thị trấn bày hàng ra bán.
Thú hoang ở trên chợ vĩnh viễn không sợ bán ế.
Rất nhanh có khách đến.
Mấy sinh viên trẻ tuổi có nam có nữ đến trước quầy hàng.
Bọn họ không trả giá, mua hết thú của quầy hàng.
“A, nhìn này, có con hồ ly nhỏ, đáng yêu ghê.”
“Thật này, mắt đảo tròn trông cưng quá!”
Trong nhóm sinh viên này chỉ có hai cô gái, họ đều bị hồ ly con lông đỏ mê hoặc.
Hồ ly con lông đỏ đảo tròng mắt, thầm nghĩ cứ nịnh nọt nhóm người này rồi tìm cơ hội chạy trốn. Vì thế nó giả vờ ngoan ngoãn mặc cho hai cô gái vuốt, còn nũng nịu kêu chít chít.
Quả nhiên, hai cô gái ôm hồ ly con lông đỏ không nỡ buông tay.
Diệp Thiên Kỳ cầm đầu nhóm người, bọn họ hẹn nhau đến đây vì ăn thú rừng.
Hai cô gái nhìn hồ ly nhỏ, không nỡ nhẫn tâm nên cầu xin Diệp Thiên Kỳ:
“Chúng ta không thiếu vài miếng thịt, bé hồ ly đáng yêu như vậy, hay là cậu tặng cho bọn này làm thú cưng được không?”
Lúc ấy Diệp Thiên Kỳ đồng ý ngay.
Chỉ là một con hồ ly nhỏ, hơn nữa thịt hồ ly không ngon gì.
Hồ ly con lông đỏ nằm trong ngực cô gái nghe nửa hiểu nửa không, biết chính mình tạm thời an toàn, nhưng những người này hiển nhiên muốn ăn các động vật trong lồng.
Hồ ly con lông đỏ xót cho đồng loại, cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng nó trừ thông minh hơn động vật khác một chút ra thì không biết pháp thuật gì, hiển nhiên không thể giúp cho đám thú.
Làm con cháu của Bảo Gia Tiên, hồ ly con lông đỏ cảm thấy sau khi mình chạy thoát có thể thử nghĩ biện pháp kêu mẹ đến trừng phạt những loài người thích ăn thú rừng này.
Tiếc rằng hồ ly con lông đỏ không chạy thoát được.
Nó không ngờ lời loài người nói nhiều lúc chỉ là thuận miệng, tùy thời sẽ đổi ý.
Hôm ấy đoàn người Diệp Thiên Kỳ uống rượu ăn thú rừng, rượu nhiều hơi say.
Thức ăn trên đĩa ít dần, Diệp Thiên Kỳ chỉ hướng hồ ly con lông đỏ trong lồng, ngọng nghịu nói với chủ tiệm:
“Làm thịt con hồ ly này luôn đi, để da lại làm khăn choàng cổ.”
Hai cô gái lúc trước bị hồ ly con lông đỏ mê hoặc lúc này đã ngà ngà say, quên mất lúc trước mình xin Diệp Thiên Kỳ bỏ qua cho hồ ly nhỏ.
Hiển nhiên hồ ly con lông đỏ cũng biết tai vạ đến nơi, đầu bếp mập mạp túm nó ra khỏi lồng, nó không ngừng giãy giụa.
“Ôi chà, con hồ ly này dữ đây!”
Đầu bếp không chút thương tình đập vào đầu nó, trong lúc nó choáng váng thì ông ta bắt đầu rút gân lột da.
Đau!
Đau quá!
Hồ ly con đã không có sức giãy giụa.
Toàn thân của nó đau đớn, da lông xinh đẹp bị lột, bụng bị xẻ ra, nó bị cột trên cái giá không ngừng nướng.
Lột da rút gân khi còn sống chẳng khác nào lăng trì.
Nghe tiếng kêu thê lương của hồ ly con, mấy người Diệp Thiên Kỳ chẳng chút thương xót, ngược lại càng hào hứng nói:
“La lớn lên, kêu càng lớn càng hay, thịt nướng tươi mới thì ăn càng ngon!”
Mấy người uống say ăn vui vẻ xem nhẹ ánh mắt thù hận của hồ ly con.
Đêm đó, đám sinh viên đi ăn thú rừng đều mơ ác mộng, mơ thấy chính mình bị rút gân lột da.
Bọn họ giật mình tỉnh dậy, hỏi nhau mới nhận ra tình huống không ổn. Nhìn lại thì phát hiện da lông con hồ ly lông đỏ rõ ràng đã mang về nhưng trong một đêm biến mất.
Đoàn người hoảng sợ vội vàng quay về trường học.