Từ khi Diệp Thành An hoàn toàn nhớ ra kiếp làm hồ ly con lông đỏ của mình thì dần chuyển biến thành hồ ly.
Bởi vì đời trước bị rút gân lột da, lại bị người ăn thịt, thân thể không trọn vẹn, nó muốn nhờ cậy thân thể hiện tại mọc ra da lông.
“Cho nên, ngay từ đầu ngươi đã không phải là con trai của ta?!”
Diệp Thiên Kỳ không quan tâm Diệp Thành An có phải do mình và Thẩm Uyển sinh ra hay không, ý tứ câu hỏi của nó đã rõ ràng, nó đến đòi nợ, không có chút tình cảm với nhà họ Diệp.
Diệp Thành An nửa người nửa hồ nghe Diệp Thiên Kỳ hỏi thì nở nụ cười ác ý:
“Ta đương nhiên không phải con trai của ngươi, làm gì có cha nào ăn con trai mình!”
Lão tướng quân Diệp thở hổn hển.
Tướng quân Diệp xoa huyệt Thái Dương nỗ lực phân tích tình huống trước mắt.
Mẹ Diệp đã ngã sang một bên, bộ dạng bị đả kích nặng.
Diệp Thiên Kỳ run rẩy, vừa vì tức giận vừa vì sợ hãi:
“Quái vật! Đồ quái vật!”
Diệp Thiên Kỳ nhìn qua đạo trưởng Triệu, nói:
"Đạo trưởng, nhanh thu con quái vật này đi!”
Đạo trưởng Triệu còn chưa nói chuyện, Thẩm Uyển luôn lặng im không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói: “Không! Đây là con trai của tôi!”
Thẩm Uyển không tin tình cảm mẹ con mấy năm qua đều là giả, cô ta mang thai mười tháng đẻ ra, mặc kệ đời trước là cái gì, nó vẫn là con trai của cô ta!
Diệp Thành An nghe vậy đáy mắt lóe tia phức tạp, nhưng lập tức trở lại bộ dáng lạnh lùng.
“Còn ba ngày nữa ta sẽ biến về hồ ly, nếu các ngươi muốn bắt ta thì cứ đến!”
Diệp Thành An, à không, nó sắp biến về hồ ly con lông đỏ.
Tám năm quậy phá, cộng thêm mấy ngày nay bị làm sợ, và nợ nghiệt dày đặc trên người, đời này Diệp Thiên Kỳ sẽ không sống yên, Diệp Thành An không còn muốn ở lại đây nữa.
Nó nhớ nhà.
Tám năm rồi, không biết mẹ hồ ly trắng tại sao còn chưa đến tìm nó, phải chăng mẹ trách nó không nghe lời bướng bỉnh chạy ra ngoài?
Đạo trưởng Triệu và mấy người Tạ Giác cùng nhìn lão tướng quân Diệp, chuyện này nên làm sao còn tùy vào người nhà họ Diệp muốn làm thế nào.
Nhưng nói thật, nếu kêu bọn họ giúp đỡ giải quyết hồ ly con lông đỏ thì Cố Khanh không muốn chút nào, cũng không mong anh trai ra tay.
Quỷ Đòi Nợ đầu thai đến đòi nợ, đây là nhân quả. Tùy ý phá hư nhân quả sẽ phải trả giá cực đắt.
May mắn người lớn trong nhà họ Diệp đều hiểu thấu.
Lão tướng quân Diệp phất tay nói: "Cảm tạ mấy vị đến nhà họ Diệp giúp, nhưng chuyện kế tiếp xin cho nhà chúng tôi tự động giải quyết."
Cố Khanh không biết tình huống là như thế nào.
Tóm lại ba ngày sau nhà họ Diệp gửi tin đến, cháu nội trưởng nhà họ Diệp Diệp Thành An bị bệnh đột phát đã qua đời.
Mấy ngày sau.
Thẩm Uyển mang theo hồ ly con lông đỏ đến tổng bộ của Bộ Đặc Dị.
Thẩm Uyển vuốt ve lông màu lửa đỏ, đáy mắt vụt qua tia lưu luyến, cô ta đưa hồ ly nhỏ vào tay Tạ Giác:
“Nó nói nhà của nó ở phương bắc, xin hãy đưa nó về nhà.”
Hồ ly con khẽ liếm ngón tay của Thẩm Uyển, sau đó nhảy vào ngực Tạ Giác.
Anh ấy ôm hồ ly con, nhìn Thẩm Uyển từng bước một rời đi.
Lại qua mấy ngày, Cố Khanh nghe thêm tin tức nói là đời thứ ba nhà họ Diệp Diệp Thiên Kỳ ly hôn với vợ Thẩm Uyển.
Sau khi ly hôn, nhà họ Diệp đưa Diệp Thiên Kỳ vào bộ đội, bắt đầu từ lính lác, hiển nhiên quyết cải tạo lại hắn ta.
Cố Khanh suy đoán phỏng chừng đạo trưởng Triệu nói gì đó với nhà họ Diệp, cho Diệp Thiên Kỳ vào bộ đội không chỉ vì cải tạo, hẳn là tìm một cơ may sống cho hắn ta.
Mà chuyện này chẳng liên quan gì cô.
Cố Khanh đang ở gần biệt thự của nhà họ Tạ, phát hiện một ‘người quen’, cô suy nghĩ có nên đi lên bắt chuyện hay không.
Tạ Vọng Sóc thích yên lặng, nên biệt thự của nhà họ Tạ ở trong khu biệt thự gần ngoại ô, đất trống nhiều, giữa các ngôi biệt thự cách nhau khá xa.
Ngày này, Cố Khanh nổi hứng đi dạo gần biệt thự.
Sau đó cô phát hiện một căn nhà khá khác biệt trong một dãy biệt thự.