Có câu là hạc trong bầy gà, Cố Khanh cảm thấy ngôi biệt thự trước mắt ở giữa đám biệt thự rất đúng với câu này.
Tạm không nói tới cách trang hoàng không gây chú ý nhưng mang theo xa hoa, thực vật chỗ này mọc rất tốt.
Thực vật xung quanh biệt thự nhà họ Tạ nơi Cố Khanh ở cũng mọc tươi tốt, nhưng đó là do có ba người tu luyện huyền học ở đó. Bọn họ tu luyện, linh khí xung quanh tụ tập lại thì lẽ đương nhiên sẽ khiến hoa cỏ cây cối xung quanh đặc biệt xanh tươi.
Cố Khanh sớm hỏi Tạ Giác, trong khu biệt thự này trừ gia đình họ ra dường như không có ai tu luyện huyền học.
Chẳng lẽ chủ nhân của ngôi biệt thự này có kỹ xảo gieo trồng đặc biệt gì?
Cố Khanh đứng trước biệt thự, một vòng bụi tường vy màu hồng nhạt ngát hương bao quanh nhà, chính giữa trồng các loại cây ăn quả, hiện tại kết đầy trái nhỏ, tươi ngon mọng nước nhỏ xinh đáng yêu.
So với những căn biệt thự mà Cố Khanh nhìn thấy dọc đường, đặc biệt là biệt thự ngay kế bên, một số cây đã hơi héo úa, tháng năm mà để thực vật trong sân chết héo, cũng khá lợi hại.
Chậc chậc chậc, Cố Khanh cảm thán hai căn biệt thự sát bên nhau mà đối lập rõ rệt.
Ngay sau đó, vẻ mặt Cố Khanh nghiêm túc.
Dường như cô nghe được âm thanh gì đó.
Xột xoẹt xột soạt!
Âm thanh rất nhẹ, dường như là cách một lớp gì đó truyền tới.
Cố Khanh rất tò mò.
Cô nấp trong bụi hoa tường vy, xuyên qua khe hở nhìn trong sân biệt thự.
Trong sân không có ai.
Nhưng trong một khoảnh đất nhỏ có một đụn đất dần nhô lên.
Cố Khanh nhìn thấy một đoàn sắc tím dày đặc.
Trông hơi quen quen.
Cố Khanh lập tức nhớ ra Sơn Linh mình đã thấy ở núi hoang, nó cũng là một cục thế này!
Cô nhớ là Lệ Hoan từng nói tà đạo chiếm thân thể của Tề Thư Ký ăn trộm Sơn Linh rồi bỏ chạy đến thủ đô, hiện tại đã bị bắt, đang nhận thẩm vấn ‘thảm vô nhân đạo’.
Cố Khanh vốn cho rằng tà đạo bị bắt thì Sơn Linh cũng được đưa về núi hoang.
Nhưng nhìn đụn đất quen mắt trong sân, có vẻ khác với trong tưởng tượng của cô.
Có nên đi xem tình huống của Sơn Linh không?
Cố Khanh do dự, anh hai không nói gì nên cô cũng không biết tình huống là như thế nào.
Do dự vài giây khiến Cố Khanh bị phát hiện ra.
“Xin chào.” Sau lưng cô vang lên một giọng nói, âm điệu bằng phẳng, rất êm tai.
Cố Khanh còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì tiếng xột soạt kia biến mất, một cục màu tím vèo một tiếng trốn ra sau một gốc cây anh đào trong sân.
“Xì!” Cố Khanh không kiềm được bật cười.
Cô chợt nhớ ra tình huống hiện tại, cố nén cười ngoái lại nhìn người chào mình.
Sau đó Cố Khanh giơ tay che mắt.
Người này toàn thân tỏa ánh sáng vàng rất quen mắt, ánh sáng bao bọc cả người dưới ánh mặt trời hơi bị chói mắt.
Cố Khanh nói:
“Xin chào, tôi ở biệt thự số ba, hôm nay đi dạo xung quanh không ngờ thấy thực vật của nhà này tươi tốt như vậy.”
Phía sau cây anh đào, Sơn Linh nghe tiếng nói chuyện của Cố Khanh thì lén lút thò đầu ra nhìn về chỗ cô, rồi lập tức thụt về.
“Hic hic hic.” Giọng nói khá quen, phải chăng người này lại đến bắt nó?
Bóng người phía đối diện chậm rãi đến gần, ánh sáng vàng quanh người dường như thay đổi, trở nên dịu dàng hơn, không còn chói mắt.
Cố Khanh rốt cuộc thấy rõ người đến, da dẻ trắng nõn, mặt mày cong cong, một thanh niên siêu đẹp trai nhưng trông hơi ốm yếu xuất hiện ở trước mắt.
Cố Khanh bị choáng ngợp.
Cô cho rằng sau khi bị Hướng Vi, Thẩm Thần, đặc biệt là người đẹp như Nam Nguyên hun đúc thì thẩm mỹ của cô đã nâng cao nhiều.
Không ngờ nam thanh niên ốm yếu trước mắt lại khiến Cố Khanh ngơ ngẩn nhìn.
Ngũ quan của đối phương tinh trí, cộng thêm làn da trắng nên đẹp hơn người bình thường nhiều. Trong ốm yếu có chút khí chất nho nhã chẳng những không là điểm trừ, ngược lại tăng thêm sắc thái cấm dục cho người này.