Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 288: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 288: Vô Đề

Trong lúc Cố Khanh bị ‘sắc đẹp hút hồn’ thì thanh niên ốm yếu cũng hoảng hốt sửng sốt.


Thanh niên khép mắt lại, trong đầu vụt qua các hình ảnh ngắn ngủi, lại tới nữa!


Từ nhỏ đến lớn, trong đầu của thanh niên luôn sẽ vụt qua một ít hình ảnh, rõ ràng mình chưa từng trải qua, nhưng khi thấy hình ảnh thì cảm giác vô cùng quen thuộc, đôi khi sẽ mang đến tác dụng không ngờ.


Giống như lần trước trong bệnh viện, anh nhìn thấy một tà đạo và một lệ quỷ áo đỏ lần lượt xuất hiện thì có thể buột miệng gọi tên của đối phương, thậm chí biết đối phương dùng thuật đổi mệnh.


Bây giờ hình ảnh vụt qua trong óc, anh cảm thấy cô gái trước mắt rất thân quen, anh sờ trái tim mình, nó đang đập loạn nhịp.


Anh cố nén nhịp tim đập dồn dập, chỉ hướng biệt thự hoa cỏ um tùm, nói: “Đây là nhà của tôi.”


Từ khi có Sơn Linh, bởi vì anh ở cạnh nó lâu nên mặc dù thân thể còn ốm yếu nhưng đã khỏe hơn trước kia nhiều, bởi vậy không tiếp tục ở lại bệnh viện.


Sơn Linh tự nhiên đi theo anh đến biệt thự này. Sơn Linh thích tự do, anh không nhốt nó, khi ra ngoài sẽ dẫn nó theo, ngẫu nhiên không tiện mang theo thì anh sẽ khoanh vùng nguyên căn biệt thự, cho Sơn Linh thăm dò chốn này.


Tiện thể làm công việc nhà vườn.


“À.”


Nghe đối phương nói biệt thự là của mình thì Cố Khanh gật gù ra vẻ đã hiểu.


Hèn gì Sơn Linh tự nguyện ở lại chỗ này, người ta có ánh sáng vàng đầy mình, đây đúng là công đức mà Sơn Linh cần nhất.


“Khanh Khanh?”


Lại một giọng nói truyền đến, thì ra là Tạ Giác trở về.


Tạ Giác từ xa đã trông thấy em gái đang nói chuyện với một người đàn ông, anh ấy đến gần mới phát hiện là người quen.


"Khương Mặc Ngôn?" Tạ Giác nhướng mày với Khương Mặc Ngôn.


Cố Khanh ngây người, Khương Mặc Ngôn, đây là cái tên lần trước anh hai hỏi cô có quen hay không mà?


Cô nhớ tới một vị sếp cũng tên là Mặc Ngôn, bất giác đánh giá người này từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi kỳ dị.


Một người mặc đồ đen không thấy rõ bộ dạng, nhìn liền biết là sếp trùm, một người mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đơn giản, là một người trẻ tuổi tuấn tú, rõ ràng nên cảm thấy hai người không dính líu gì nhưng Cố Khanh lại cảm thấy họ khá giống nhau.


Nhưng người trẻ tuổi ốm yếu này thật sự có quan hệ với Âm Dương Tuần Tra Sử sao?


Cố Khanh không nói chuyện.


Đầu óc của Khương Mặc Ngôn cũng đang trắng xóa, sau đó lấy lại tinh thần, gật đầu với Tạ Giác:


“Bộ trưởng Tạ."


Về Sơn Linh, bởi vì Sơn Linh tự nguyện đi theo Khương Mặc Ngôn, cho nên gần đây anh giao tiếp nhiều với Bộ Đặc Dị.


Khương Mặc Ngôn âm thầm suy nghĩ, mới vừa rồi cảm giác lo âu kia là sao?


Sau khi từ biệt Khương Mặc Ngôn, trên đường về Cố Khanh mới nghe Tạ Giác giảng tỉ mỉ về chuyện liên quan Khương Mặc Ngôn.


Cố Khanh giả vờ không rõ vì sao, đặt câu hỏi:


“Anh ơi, Khương Mặc Ngôn kia có thể khiến Sơn Linh tự nguyện đi theo là vì sao nhỉ?”


Tạ Giác vuốt đầu của Cố Khanh:


“Mệnh cách của người này quý trọng, trên người có tím vàng, nếu ở cổ đại thì đó là mệnh cách làm vua. Tiếc rằng hiện tại không còn chế độ quân chủ, mệnh cách sẽ bị áp chế ở trong thân thể cậu ta, dẫn đến cậu ta luôn ốm yếu dễ bệnh, có thể chống chọi đến bây giờ đã xem như kỳ tích."


Cố Khanh biết vì sao, có lẽ nhờ công đức nên Khương Mặc Ngôn mới vượt qua được.


"Vậy anh ta không thể tu luyện huyền học sao?" Cố Khanh cảm thấy nếu để Khương Mặc Ngôn học huyền học thì sẽ trở thành một nhân vật ghê gớm, hơn nữa cũng có thể giải quyết hiện tượng thân thể yếu ớt.


Hơn nữa, Bộ Đặc Dị hẳn là sẽ không bỏ qua cho người bình thường sở hữu một Sơn Linh sống được hoạt động tự do, đúng không?


Bình Luận (0)
Comment