Nói đến đây thì Tạ Giác cười gượng.
Bọn họ đã sớm thử rồi.
Nhưng kỳ lạ là rõ ràng trắc nghiệm ra Khương Mặc Ngôn có thể chất tu luyện huyền học, đã cho anh thử tất cả bí tịch tu luyện của Bộ Đặc Dị nhưng không cách nào dẫn khí vào người!
Nghe thấy nguyên nhân này, Cố Khanh không biết nên nói cái gì.
Có loại người rõ ràng có thể chất tu luyện nhưng không thể tập theo bí tịch sao?!
Khương Mặc Ngôn xui đến tội nghiệp.
Cố Khanh nghĩ như vậy, bỗng cảm giác sách ngọc trong đầu có động tĩnh, nó truyền đến thứ mới.
Thuật luyện thể tinh thần.
Đây là phiên bản tiến hóa của thuật luyện thể cơ sở mà cô tập luyện?
Sách ngọc trong đầu nảy lên.
Hay đây là bí tịch cho Khương Mặc Ngôn tu luyện?
Sách ngọc lại nảy lưng tưng.
Cố Khanh nghiến răng.
Nảy hoài vậy, cô có hiểu gì đâu!
Hơn nữa cô chưa tìm hiểu rõ Khương Mặc Ngôn rốt cuộc là ai, sao có thể tùy tiện đưa một phần bí tịch cho người ta tu luyện chứ?
Cố Khanh bĩu môi, xem nhẹ thuật luyện thể tinh thần mà sách ngọc truyền đến.
Cô nên tiếp tục theo cha và anh hai cùng nhau luyện tập thuật luyện thể cơ sở.
Thật ra thì mấy tháng trước Cố Khanh đã dạy thuật luyện thể cơ sở cho cha và anh. Dù sao cô còn dạy cho bạn cùng phòng được, không thể nào giấu cha và anh chứ.
Nhưng ba người bạn cùng phòng không hiểu huyền học dễ gạt gẫm, nói là yoga đặc biệt, có tác dụng làm đẹp khiến bọn họ chịu học.
Nếu cha và anh biết, hỏi cô lấy thuật luyện thể cơ sở này ở đâu ra thì biết trả lời thế nào?
Cho nên Cố Khanh nhét cuốn tập thuật luyện thể cơ sở cho anh trai rồi bỏ chạy, mấy ngày trời không dám nhận điện thoại từ thủ đô.
Nhưng may mắn, không biết Tạ Giác và Tạ Vọng Sóc thương lượng thế nào, hai người không hỏi về nguồn gốc thuật luyện thể cơ sở, bắt đầu tập luyện như Cố Khanh.
Tạ Giác tỏ vẻ, thuật luyện thể cơ sở dường như có hiệu quả còn tốt hơn phương pháp tu luyện hiện tại của anh ấy. Bao gồm Tạ Vọng Sóc, hiện tại linh khí và khói đen còn giằng co trong người, nhưng có thể dựa vào tu luyện thuật luyện thể cơ sở khôi phục một chút linh khí.
Vậy là hai cha con chẳng những không hỏi thăm Cố Khanh, ngược lại giấu kín thuật luyện thể cơ sở.
Nhà họ Khương.
Không phải họ Khương bên nhà Khương Mặc Ngôn, là nhà họ Khương bên bác gái cả của Cố Khanh, Khương Dung.
Trong căn nhà to lớn im ắng không có âm thanh.
Trong phòng đọc sách, một ông già và một người đàn bà trẻ tuổi ngồi đối diện nhau.
Nếu nhìn mặt của người đàn bà này thì chắc chắn Cố Khanh và Tạ Giác sẽ cảm thấy kinh ngạc, là Thẩm Uyển đã ly hôn với Diệp Thiên Kỳ!
Ông già kia là cha của Khương Dung, lão thái gia của nhà họ Khương. Khương lão thái gia hiển nhiên cũng là người tu luyện huyền học, tóc đã hoàn toàn biến thành màu bạc trắng, nhưng trên mặt lại chỉ có một chút nếp nhăn, nhìn trẻ còn hơn con gái Khương Dung của ông.
"Sự tình làm thế nào rồi?" Khương lão thái gia phá vỡ trầm mặc.
Thẩm Uyển nói:
"Đã thuận lợi tiếp xúc với mục tiêu, bọn họ không phát hiện lạ thường."
Khương lão thái gia vừa lòng gật đầu: “Rất tốt, tiếp tục đi, dù sao cô làm thật, sạch sẽ.”
Tuy Thẩm Uyển sinh ra trong gia tộc lớn, nhưng nhà họ Thẩm đều là người bình thường, sớm ngầm làm việc cho nhà họ Khương luôn không gây chú ý.
Thẩm Uyển là quân cờ mà nhà họ Thẩm dâng lên, bồi dưỡng cô ta theo yêu cầu của nhà họ Khương, xinh đẹp, thông minh, lương thiện, tất cả phẩm chất tốt đẹp mà hữu dụng, nhưng vào phút mấu chốt phải không từ thủ đoạn làm việc cho nhà họ Khương.
Khương lão thái gia hỏi:
“Có đưa thứ kia cho con trai của cô ăn chưa?”
Trên mặt Thẩm Uyển lộ ra một chút áy náy, nhưng vẫn gật đầu: “Đã cho ăn rồi.”
Khương lão thái gia nhìn nét mặt của Thẩm Uyển, mở miệng hỏi:
"Như thế nào? Không nhẫn tâm? Chẳng phải cô sớm biết đó không phải là con trai của cô sao?!”