Thẩm Uyển được nuôi lớn uốn nắn theo yêu cầu của nhà họ Khương, sau khi trưởng thành thì đám hỏi với nhà họ Diệp theo ý của nhà họ Khương, cho nên cô ta biết chút về huyền học.
Lúc mang bầu Thẩm Uyển từng nằm mơ, cảnh trong mơ là biển hoa, lúc cô ta đang chạy trong biển hoa thì một con hồ ly nhỏ đỏ rực đột nhiên chui vào ngực của cô ta, biến mất không thấy.
Cô ta liên tục có giấc mơ này suốt ba ngày, sau đó thông qua nhà họ Thẩm hỏi ý nhà họ Khương.
Không biết nhà họ Khương điều tra bằng cách nào, nửa tháng sau, bọn họ đặt ra một kế hoạch, nói cho Thẩm Uyển biết cô ta mang bầu Quỷ Đòi Nợ.
Dặn cô ta phải đối xử thật tốt với đứa trẻ đầu thai, mãi đến khi nó chết hoặc là biến thành hồ ly.
Thẩm Uyển chấp hành rất tốt, cô ta được giáo dục bản tính lương thiện, mặc dù ban đầu hốt hoảng vì con mình là Quỷ Đòi Nợ hồ ly đầu thai, nhưng tháng ngày sau đó yêu thương con đều là thật lòng.
Nhưng Thẩm Uyển không thể chống lại nhà họ Khương, đặc biệt là mệnh lệnh của Khương lão thái gia.
Cho nên khi nhà họ Khương yêu cầu Thẩm Uyển đút thứ đó cho đứa trẻ sau khi nó biến thành hồ ly, dù cô ta không muốn, dù áy náy thì vẫn làm theo.
Lúc này Bộ Đặc Dị cắt cử nhân viên công tác cũng mang theo hồ ly lông đỏ bước trên đường về nhà.
Phụ trách đưa hồ ly con lông đỏ trở về là một cấp dưới của Tạ Giác, tên là Cao Hâm, biệt hiệu Tam Kim.
Tam Kim là một tên mập tai to mặt bự, bởi vì trong mệnh thiếu kim nên đặt tên một chữ ‘hâm’.
Tuy mập mạp nhưng rất giỏi, chẳng những luyện ra ngoại công, còn kiêm tu một ít Phật pháp, cũng xem như đệ tử ngoại môn của cửa Phật. Quan trọng nhất là Tam Kim biết một ít tiếng thú, đây mới là nguyên nhân thật sự anh ta được cắt cử đến đây.
Hồ ly con lông đỏ đã xa nhà tám năm, chỉ mơ hồ nhớ cái thôn mà mẹ hồ ly lông trắng từng làm Bảo Gia Tiên tên là thôn Vụ Ẩn, bởi vì thôn xây ở giữa sườn núi, mỗi buổi sáng sớm đều có một khoảng thời gian toàn bộ thôn bị sương mù trắng bao trùm, như ẩn như hiện, mới lấy cái tên như vậy.
Trải qua sàng lọc, Bộ Đặc Dị tìm được một thôn nhỏ gần núi Trường Bạch.
Đưa hình chụp nơi đó cho hồ ly con lông đỏ, nó lập tức kích động: là nơi này!
Vì làm công vụ nên Tam Kim được cưỡi máy bay, sau khi tới nơi mới thuê một chiếc xe chạy tới thôn Vụ Ẩn.
Cách nhà càng gần, hồ ly con lông đỏ ngồi ở hàng ghế sau càng xao động.
Gần.
Rất gần.
Nó đã ngửi được mùi quen thuộc.
Thôn Vụ Ẩn nằm trên sườn núi.
Khi xe đến chân núi thì Tam Kim xuống xe, ôm hồ ly con lông đỏ lên núi. Hồ ly con lông đỏ mới biến trở về hồ ly không lâu, lúc trước chịu thống khổ biến thân rất lớn, hiện tại cần tĩnh dưỡng thật nhiều.
May mắn Tam Kim khổ luyện ngoại công, thể lực rất tốt, cộng thêm đường lên núi được người lót thềm đá, dù ôm một con hồ ly cũng không mệt.
Nhưng đến thôn Vụ Ẩn thì cảnh tượng khiến Tam Kim ngạc nhiên, hoàn toàn khác với miêu tả của hồ ly con lông đỏ!
Thôn Vụ Ẩn trong trí nhớ của hồ ly con lông đỏ tuy xây giữa sườn núi, nhưng bởi vì từng nhà đều thờ Bạch Hồ nương nương, cộng thêm có một thần bà có thể trao đổi với Bạch Hồ nương nương. Dưới sự phù hộ của Bạch Hồ nương nương, dù không giàu có nhưng cũng an cư lạc nghiệp, không nhặt của rơi trên đường, giống như chốn thần tiên dưới trần.
Còn trước mắt thì sao?
Toàn bộ thôn u ám nặng nề, chỉ có mấy thôn dân già đi qua lại, không thấy vài mống thanh niên.
Hơn nữa sức mạnh tín ngưỡng của thôn này rất mỏng manh.
“Này bác ơi, xin cho hỏi.” Tam Kim tìm một cụ ông hút tẩu thuốc lá ở ven đường: “Cho con hỏi, trong thôn có phải là có một thần bà rất hay không? Con nghe tiếng tìm đến đây muốn cầu giúp đỡ.”