Cụ ông vốn là ngồi nghỉ bên cây to, nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vốn định phớt lờ Tam Kim, nhưng thấy hồ ly lông đỏ trong ngực anh ta thì ánh mắt dừng lại, không đầu không đuôi nói một câu: “Đi cuối thôn mà xem.”
Sau đó cụ ông tiếp tục hút tẩu thuốc lá, không nói chuyện.
Tình huống như vậy càng khiến Tam Kim nghi ngờ, anh ta tìm thêm vài người hỏi thăm, lần này họ không thèm trả lời anh ta một câu nào mà bỏ đi luôn.
Tam Kim không cách nào khác, ôm hồ ly con lông đỏ rõ ràng cũng cảm giác được không khí không đúng đi hướng cuối thôn.
Hy vọng nơi đó có đáp án mà anh ta muốn.
Quả nhiên, khi đến cuối thôn thì bọn họ tìm được mục đích của chuyến đi này.
Một căn nhà xập xệ, một bà cụ ánh mắt âm u, nhưng có thể cảm giác được dao động linh lực mỏng manh.
"Xin hỏi " Tam Kim siết chặt hai tay ôm hồ ly con lông đỏ, chưa kịp nói xong thì thần bà ở trước cửa giống như bị kích thích mạnh, hét to hướng họ:
“Rời khỏi nơi này! Rời khỏi nơi này!!!"
Trong con mắt tràn đầy điên cuồng.
Thần bà này bị điên rồi sao?
“Chi chi!” Hồ ly con lông đỏ khẽ kêu hai tiếng.
Nó biết người này, là người kết khế ước với mẹ của nó, cùng nhau tu công đức!
Chẳng qua năm xưa bà ta là người phụ nữ trung niên, sao bây giờ bỗng già nhiều như thế?
Hai tiếng hồ ly kêu khiến thần bà ngẩn ngơ, bà ta nhìn thoáng qua hồ ly lông đỏ trong ngực Tam Kim, run lẩy bẩy:
“Nhanh rời đi, các người đi mau! Các thôn dân đều là vô tội, các người đi đi!"
“Bà ta càng điên hơn.”
“Chi chi!” Hồ ly con lông đỏ ngẩng đầu kêu với Tam Kim.
Tam Kim gật đầu, hiển nhiên thôn này có vấn đề, muốn dựa vào họ liên hệ Bạch Hồ nương nương dường như có chút khó khăn. Tam Kim quyết định làm theo lời của hồ ly con lông đỏ, đi tìm hang hồ ly năm xưa.
Rừng núi vẫn như tám năm trước, chẳng qua diện tích dường như hơi thu hẹp lại. Mấy thú con từng chơi chung với nó giờ đây đã làm cha mẹ.
Cách hang hồ ly càng gần thì hồ ly con lông đỏ càng hưng phấn, đuôi to lông xù đung đưa như một ngọn lửa đỏ rực.
Nó đã cảm thụ được mùi của mẹ hồ ly lông trắng rồi!
Hiển nhiên mẹ hồ ly lông trắng cũng cảm thụ được mùi của con mình.
Còn chưa đi vài phút trong rừng núi thì nghe tiếng hồ ly hú ở xa, truyền tới từ xa nhưng rõ ràng giống như ở bên tai.
Hồ ly con lông đỏ lập tức hú đáp lại, tiếng hú nhẹ hơn đầy non nớt.
Lá cây bị gió thổi qua phát ra tiếng xào xạc.
Tam Kim còn chưa phản ứng lại bỗng thấy một con hồ ly lông trắng to lớn xuất hiện trước mắt.
Mắt của hồ ly lông trắng đỏ rực, nhe nanh, giống như tùy thời vồ tới.
Trông không giống hồ ly lông trắng thành tinh, bộ dạng hung hăng như thế chắc hẳn nó bị trục trặc trong tu luyện.
"Chi chi, chi chi."
Tiếng kêu của hồ ly con lông đỏ dần trấn an hồ ly lông trắng.
Hồ ly con lông đỏ nhảy khỏi ngực của Tam Kim, đến bên cạnh mẹ, hai con hồ ly một lớn một nhỏ liếm lông cho nhau, tràn đầy tình cảm.
Bạch Hồ nương nương biến thành như vậy là có nguyên nhân.
Ngày xưa, khoảnh khắc hồ ly con chết thì trong lòng Bạch Hồ nương nương có cảm ứng, vội vàng chạy về, phát hiện hang hồ ly trống rỗng.
Bạch Hồ nương nương hỏi thăm động vật xung quanh mới biết là hồ ly con lông đỏ bị thợ săn bắt đi.
Bạch Hồ nương nương lần theo dấu vết của hồ ly con lông đỏ tìm đến quán thú rừng nơi nó bị ăn. Cảm thụ được cái chết của con mình, Bạch Hồ nương nương luôn tu công đức nhiều năm thoáng chốc điên cuồng.
Bạch Hồ nương nương độc chết chủ quán và đầu bếp.
Trên người của Bạch Hồ nương nương cũng có độc, chẳng qua tu công đức nên chưa từng sử dụng, bây giờ đã khùng lên độc chết hung thủ hại chết con của mình!
Nhưng mặc cho Bạch Hồ nương nương cảm ứng cỡ nào vẫn không thể cảm ứng hơi thở linh thể của con mình.