Bạch Hồ nương nương đánh đổi tu vi nhiều năm tính một lần, chỉ cảm ứng con mình có một cơ may sống, mới dừng lại ý định giết chóc lung tung.
Chủ quán và đầu bếp bị trừng phạt, kẻ ăn con của mình đã đi nơi khác, nhưng Bạch Hồ nương nương tuyệt đối không bỏ qua cho thợ săn bắt con mình.
Khiến Bạch Hồ nương nương không ngờ là thợ săn bắt đi con của nó là người của thôn Vụ Ẩn!
Nó che chở bọn họ.
Trợ giúp bọn họ.
Khiến toàn bộ thôn thịnh vượng phát đạt, an cư lạc nghiệp.
Bọn họ cũng thờ nó, mỗi ngày đốt một nén nhang thơm, hơn nữa hứa hẹn bảo hộ bộ tộc hồ ly, tuyệt đối không bắt giết hồ ly!
Vậy mà có kẻ vì vài trăm tệ cỏn con đi bắt con của nó, gián tiếp hại chết con!
Bạch Hồ nương nương vốn che chở cho kẻ tôn thờ mình thoáng chốc giận điên lên.
Nó đá đổ bàn thờ, cắt đứt khế ước với thần bà, hạ nguyền rủa đau ốm cả đời cho thợ săn kia, rồi trở về hang hồ ly, không bao giờ ra khỏi núi này nữa.
Ngày này, bộ môn có việc nên Tạ Giác sớm đi làm. Tạ Vọng Sóc về nhà tổ nhắc nhở cha mình một tiếng về chuyện Tàng Bảo Các có vấn đề nên cũng sớm rời đi.
Chỉ còn Cố Khanh ở nhà một mình luyện tập thuật luyện thể cơ sở.
Hiện tại cô đã có thể hoàn mỹ làm trọn bảy mươi hai động tác đầu trong một lần, ba mươi sáu động tác đoạn sau cũng chỉ còn sáu cái cuối chưa làm.
Cố Khanh dự định khi nào tập xong sẽ thử thuật luyện thể tinh thần mà mấy ngày hôm trước lấy tới tay, cô có dự cảm sau khi hoàn thành thuật luyện thể cơ sở thì linh lực sẽ biến chất.
Xột xoẹt xột soạt!
Âm thanh quen thuộc từ xa đến gần.
Cố Khanh dừng lại động tác, thấy một cục tròn màu tím núp trong ụ đất chậm rãi di chuyển về phía cô.
Cố Khanh đi tới trước hai bước, đến bên cạnh ụ đất nhỏ kia.
Ụ đất dừng lại, không nhúc nhích.
Cố Khanh ngồi xổm xuống, vươn ra một ngón tay chọt ụ đất.
“Sao ngươi đến chỗ này?”
Lời nói tự nhiên như thể quen biết đã lâu.
“Hic!” Sơn Linh kêu một tiếng rồi vội che miệng lại, bị phát hiện ra!
Nó chỉ muốn ké chút linh khí thôi mà, sao đã bị phát hiện?!
Làm một con Sơn Linh, nó thật là khổ.
Tuy nó tự nguyện đi theo Khương Mặc Ngôn, dù sao anh ngẫu nhiên cho chút công đức đủ cho nó tu luyện thật lâu mới tiêu hóa hết.
Nhưng!
Nó là Sơn Linh, nó cũng cần linh khí, là linh khí!!!
Đúng vậy!
Bắc Kinh là thủ đô của Trung Quốc, trong lòng đất có một long mạch to lớn dẫn đến nơi này linh khí dày đặc.
Nhưng những linh khí này thuộc về long mạch, nó có thể nhìn thấy nhưng chẳng thể sờ vào!
Nhớ lại lúc nó ở núi hoang, làm Sơn Linh, nó kiểm soát cả ngọn núi, phụ trách tẩm bổ động vật, thực vật trên núi. Sau khi động thực vật lớn lên thì trả về linh khí cho nó, có thể nói là vòng tuần hoàn siêu hoàn mỹ.
Nhưng đến thủ đô, bởi vì linh khí có chủ, nó là linh vật xứ khác, muốn hấp thu linh khí không thuận lợi như trước kia.
Sơn Linh vốn định bồi dưỡng cỏ cây trong biệt thự tự tạo vòng tuần hoàn để bù đắp chút linh khí.
Nhưng hiện tại cỏ cây trong biệt thự còn ở giai đoạn bồi dưỡng từ từ, chốt lại là tiêu hao lớn hơn hấp thu, nó sắp không chịu nổi nữa.
Ngay lúc khốn khó này, Sơn Linh cảm giác gần đó có linh lực nhanh chóng tụ tập.
Sơn Linh bởi vì thiếu linh khí đói rã họng đã lén lút tới gần, định tìm cơ hội ăn ké.
Sau đó Sơn Linh phát hiện cô gái hấp thu linh khí trong sân là người mình gặp hôm qua!
Nói thật lòng, cảm giác của Sơn Linh rất nhạy bén, có vài lần nó phát hiện cô gái cứ nhìn về phía chỗ mình, dường như phát hiện ra nó, vô luận là ở núi hoang hay trong biệt thự hôm qua.