Nhưng cô gái này vẫn không làm gì, khiến Sơn Linh thầm hoài nghi rốt cuộc nó bị phát hiện hay không?
Hiện tại không cần đoán, bị chọt đầu rồi, hiển nhiên người ta sớm biết sự tồn tại của nó.
Sơn Linh vươn ra từ ụ đất, vẫn đen thui, lá cây xanh biếc dính đầy người, vừa xấu vừa cưng.
“Hic.” Hai con mắt nhỏ như hạt đậu đen long lanh nhìn Cố Khanh.
Cố Khanh tỏ vẻ Nghe không hiểu.
Cô lại chọt Sơn Linh, nhìn nó nghiêng người suýt té nhưng cố gắng đứng thẳng, Cố Khanh cười gian.
Nhưng nhìn Sơn Linh khiến cô nhớ tới chủ nhân hiện tại của nó, Khương Mặc Ngôn.
Sách ngọc ở trong đầu cô lại nhảy một cái.
Cô nghiêm trọng hoài nghi sách ngọc có quan hệ gì đó với Khương Mặc Ngôn!
Suy nghĩ một hồi, Cố Khanh đứng lên, mang theo Sơn Linh trở về biệt thự, lấy một cuốn sách nhỏ.
Đây là thuật luyện thể cơ sở mà Cố Khanh vẽ, hiện tại không thể đưa thuật luyện thể tinh thần được, thử đưa tặng thuật luyện thể cơ sở xem coi sách ngọc có yên tĩnh lại không.
Sơn Linh chạy ra ngoài từ bao giờ lại chạy trở về gõ cửa sổ phòng của anh, trong tay còn cầm cái gì.
Khương Mặc Ngôn đứng lên, mở cửa sổ ra.
Sơn Linh nhanh như chớp nhảy vào, đưa qua thứ mình cầm trên tay.
Một quyển sách nhỏ.
Trang bìa viết ‘thuật luyện thể cơ sở’.
Khương Mặc Ngôn tùy ý giở ra, chỉ xem vài trang đầu đã cảm giác khác lạ.
Anh đã đọc bí tịch mượn từ Bộ Đặc Dị, đọc sơ đã cảm thấy trúc trắc, khi thử tu luyện quả nhiên không được.
Nhưng quyển sách nhỏ này khiến anh cảm thấy có thể tu luyện được.
Đầu óc suy nghĩ, một bóng người thoáng hiện, Khương Mặc Ngôn giơ cuốn sách hỏi:
“Là cô gái gặp ngày hôm qua kêu ngươi mang tới?”
Sơn Linh gật đầu, lá xanh trên đầu lắc lư.
Cách một ngày, xác nhận hồ ly con lông đỏ và hồ ly lông trắng nhận nhau, có thể tiếp tục yên ổn sống, Cao Hâm chuẩn bị rời khỏi.
Tam Kim đứng ở nơi xa vẫy tay chào hai bóng dáng một lớn một nhỏ, một trắng một đỏ, anh ta xoay người đi ra núi rừng.
“Hú hú!” Dường như hồ ly con lông đỏ hơi thương cảm.
"Chi chi." Mẹ hồ ly lông trắng liếm lông trên đầu nó, dường như đang an ủi.
Mẹ hồ ly lông trắng không phát hiện đôi mắt trong trẻo của hồ ly con lông đỏ trở nên đục ngầu.
Sau đó!
Xoẹt!
Móng vuốt của hồ ly con lông đỏ hóa thành lưỡi dao bén đâm thủng bụng của mẹ hồ ly lông trắng.
Mẹ hồ ly lông trắng không tin nổi, gắng gượng nhìn con của mình, trông thấy đôi mắt đục ngầu của nó.
Nó bị thứ gì khống chế!
Mẹ hồ ly lông trắng muốn phát ra tiếng hú cầu cứu, nhưng phát hiện không thể vận dụng linh lực.
Trên móng vuốt có độc!
Phản ứng đầu tiên của Bạch Hồ nương nương là nghi ngờ bàn tay đen sau màn là người tự xưng thuộc ngành quốc gia Bộ Đặc Dị đưa con mình về.
Nhưng tiếp theo.
“Trời, chuyện gì vậy?!”
Tam Kim bất ngờ quay lại.
Xung quanh xuất hiện hơn mười người áo đen, mỗi người đều tràn ngập dao động linh lực dày đặc.
Sau một trận đánh liều chết, có thể tưởng tượng kết quả.
Hai mẹ con hồ ly bị người áo đen mang đi.
Tam Kim thì ngã trong vũng máu, không còn hô hấp.
Sau khi người áo đen rời khỏi, rừng núi trở lại yên tĩnh.
Xác chết nằm dưới đất bỗng bắn ra một luồng sáng bay về phía thủ đô.
Một luồng sáng bay nhanh từ phương bắc đến thủ đô.
Tạ Giác đang làm việc trong Bộ Đặc Dị có cảm ứng, anh ấy ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy luồng sáng lấp lánh rơi vào Bộ Đặc Dị.
Tạ Giác cau mày, đi hướng luồng sáng giáng xuống.
Tầng dưới Bộ Đặc Dị, bên dưới một gốc cây đa to lấp lánh ánh sáng.
Cảm thụ được hơi thở quen thuộc, Tạ Giác buột miệng kêu lên:
“Tam Kim?!”
Đốm sáng nhỏ nhảy vào lòng bàn tay của Tạ Giác, cố gắng nảy lưng tưng.
Tạ Giác vội mang theo đốm sáng quay về văn phòng, anh ấy lấy ra một tờ giấy trắng từ trong ngăn kéo, dùng kéo cắt thành hình người, rạch ba cái lỗ trên đầu làm mắt và miệng.
Hình dáng không đẹp lắm, nhưng trong tình huống hiện tại đành dùng tạm.