Tạ Giác thổi nhẹ một hơi vào đốm sáng trong lòng bàn tay.
Đốm sáng chậm rãi rơi xuống người giấy mini ở trước mặt Tạ Giác, từ từ dung hợp vào.
Ngay sau đó, tay người giấy động trước, sau đó nhấc chân, lắc đầu.
Rồi người giấy nhảy vọt lên, đứng thẳng.
“Má ơi, lần này thật sự là quá nguy hiểm!" Cái miệng được cắt từ kéo mấp máy phát ra âm thanh của Tam Kim.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!" Tạ Giác trầm giọng hỏi.
Người giấy nhảy lưng tưng trên bàn rồi ngồi xếp bằng, không biết sao nó làm được động tác có độ khó cao như vậy.
“Hồ ly con và mẹ của nó đều bị người bắt đi!”
Tam Kim vừa nói vừa huơ tay miêu tả tình hình lúc đó:
“Hơn mười người! Mỗi người đều là cao thủ trong huyền học, trông không giống tổ chức bình thường. Lần này nếu không phải dùng búp bê thế thân được bộ môn phát cho thì có lẽ sếp không còn thấy tôi nữa!”
Tuy Tam Kim nói nghe tiêu sái nhưng thật ra trong lòng nghĩ mà run.
Lúc ấy Tam Kim đã rời đi.
Mọi người đều biết, người trong huyền học đều có cảm ứng khó giải thích.
Tam Kim đi được một lúc thì trực giác trong núi xảy ra chuyện, vừa lúc anh ta vào trong một cái thôn nghỉ tạm, thế là vào ở nhà dân, còn thần hồn thì xuất khiếu bám vào búp bê thế thân, định đi xem thử.
Nguyên nhân tại sao Tam Kim không tự mình đi thì một là vì anh ta giỏi về công phu sức lực chứ không rành tốc độ, búp bê thế thân của bộ môn được khắc nhiều trận pháp, trong đó có loại tăng tốc, có thể cho anh ta đến hiện trường nhanh hơn.
Thứ hai là vì Tam Kim có dự cảm không may nên tính để lại hậu chiêu.
Nhưng búp bê thế thân có một khuyết điểm, mặc dù thần hồn bám vào búp bên nhưng chỉ có thể sử dụng một nửa thực lực.
Không ngờ, may mắn anh ta dùng thế thân, nếu không thì dưới sự tấn công dày đặc như thế sẽ xuống chầu Diêm Vương thật.
Lúc này nếu có người đi nơi Tam Kim bỏ mình quan sát sẽ phát hiện xác chết biến mất, không còn vết máu, chỉ có một con búp bê làm bằng tay rách rưới, vị trí vết thương giống hệt vết thương của Tam Kim.
Tạ Giác càng nghe chân mày càng nhíu chặt, không chỉ vì nhóm huyền học không biết đến từ đâu, còn vì trạng huống hiện tại của Tam Kim.
Tạ Giác không đồng ý nói:
“Bậy quá, tình huống của cậu phải nhanh chóng trở về dung hợp thân thể của mình, sao còn tiêu hao sức mạnh chạy về thủ đô!”
Mẹ con hồ ly đã bị bắt, không còn cách nào, Tam Kim muốn báo cáo chuyện này cũng không nên gấp gáp như vậy.
Người giấy ở trên bàn xòe tay nói:
“Tôi cũng không muốn vậy đâu sếp, lúc trước liều mạng đánh đã bị thương quá nặng, hiện tại thần hồn của tôi hơi yếu ớt, không thể dung hợp vào thân thể.”
Người giấy nói xong nịnh nọt nhìn Tạ Giác, có thể xem rõ cảm xúc của ánh mắt này từ hai lỗ thủng trên mặt người giấy thì cũng là thiên tài.
“Sếp này, tôi như vậy cũng xem như là tai nạn lao động, anh làm ơn kêu đồng sự đưa thân thể của tôi về được không? Còn tôi sẽ tu dưỡng mấy ngày, thân thể của tôi thì giao cho anh bảo quản hộ!”
Tạ Giác có thể làm sao bây giờ? Cấp dưới của mình đương nhiên mình lo.
Tạ Giác phất tay, ra hiệu Tam Kim lo tu luyện khôi phục thần hồn đi, còn anh ấy thì gọi điện thoại tìm người hỗ trợ nhận thân thể của Tam Kim bởi vì thần hồn xuất khiếu đột nhiên hôn mê, suýt chút bị đưa vào bệnh viện, tìm cách đưa thân thể về thủ đô.
Tam Kim bây giờ thì là người giấy được cắt bằng giấy linh đặc biệt, có thể dùng tạm, xài đỡ trong khoảng thời gian này vậy.
Thần hồn xuất khiếu, trong vòng bảy ngày chỉ cần thân thể không bị tổn hại gì là có thể thuận lợi nhập xác trở về, nhưng nếu qua bảy ngày, hoặc là thân thể bị người ta tiêu diệt thì đành vào địa phủ.
Giống như một trong Bát Tiên của thần thoại – Thiết Quải Lý, năm xưa bởi vì thần hồn xuất khiếu, bị đệ tử đốt thân thể nên đành nhập vào xác của người què.
(
) Cũng có thể gọi là Lý Thiết Quải, một vị tiên của Đạo giáo, được miêu tả là người dễ nóng giận nhưng rất nhân từ giúp người nghèo bệnh. Hình tượng như ăn mày chống cây gậy sắt, cầm một quả bầu, thường sử dụng quyền năng của mình giúp đỡ những người nghèo và người bị áp bức.