Cho nên khoảng thời gian này rất mấu chốt đối với Tam Kim.
Tạ Giác định đi nhà kho tìm đan dược giúp tăng tốc phục hồi thần hồn, thử xem có hiệu quả không.
Lúc Tạ Vọng Sóc về nhà tổ họ Tạ thì bị đối xử lạnh nhạt chưa từng có.
Lúc Tạ Vọng Sóc đến, nói muốn tìm lão gia, người hầu nói lão gia bận việc trong phòng sách, không cho người nào quấy rầy, sau đó người hầu đi làm việc của mình.
Chuyện này chưa từng có, ông dù gì là cậu hai của nhà họ Tạ, bây giờ ngay cả người hầu cũng không thèm để ông vào mắt?
Ngồi trên sofa, Tạ Vọng Sóc kiềm nén tức giận.
Tạ Vọng Sóc tự nhủ ông đến đây hôm nay chỉ vì muốn nói một câu với ông cụ, còn lại ông không quan tâm.
Chốc lát sau, Khương Dung và Tạ Vọng Thư xuống lầu.
“Ôi chao, sao hôm nay em trai đến thế?”
Tạ Vọng Thư làm biểu cảm khoa trương như thể bọn họ không biết Tạ Vọng Sóc đến.
Khương Dung mỉm cười đi phòng bếp bưng ra một mâm trái cây:
“Chú hai đến tìm lão gia đúng không? Lão gia đang bận, chú hai ăn ít trái cây trước đi.”
Ngữ khí chiêu đãi khách, giống như Tạ Vọng Sóc chỉ là một vị khách không quan trọng với nhà họ Tạ, chứ không phải cậu chủ phòng thứ hai của nhà họ Tạ.
Tạ Vọng Sóc miễn bình luận tư thái ‘chủ nhà’ của vợ chồng Tạ Vọng Thư, chỉ là lạnh giọng nói một câu: “Không cần, tôi chỉ tìm lão gia nói chút việc, không cần tiếp đãi tôi.”
Tạ Vọng Thư và Khương Dung ngồi xuống sofa phía đối diện Tạ Vọng Sóc.
Hai anh em đã sớm xích mích với nhau, lúc này hai bên cũng không có gì để nói, trường hợp tương đương lúng túng.
Còn Khương Dung, có lẽ hành động của nhà họ Khương gần đây cho bà ta có tự tin hơn, ăn nói sắc bén hơn.
Khương Dung cười nhìn Tạ Vọng Sóc, nói:
“Chú hai này, mấy ngày trước nghe nói chú nhận một đứa con gái, còn đưa hết tích góp nhiều năm cho con bé?”
Ý tứ của Khương Dung là không thừa nhận con gái của Tạ Vọng Sóc là người nhà họ Tạ, lời ngầm là xuất thân nhà nghèo nên mê tiếng.
Lời này đâm thẳng vào tim người ta.
“Chị dâu, Khanh Khanh là con gái ruột của tôi, tôi thích đưa đồ của mình cho con bé, con trai của tôi cũng thích kiếm tiền cho em gái xài, việc nhà của chúng tôi không cần chị bận tâm! Cố Khanh là con gái của Tạ Vọng Sóc này, lẽ ra từ lúc chào đời con bé không biết chữ nghèo viết như thế nào, bây giờ chịu khổ nhiều năm như vậy, dĩ nhiên tôi phải bù đắp lại cho con gái!”
Trong giọng nói của Tạ Vọng Sóc tràn đầy kiên định, còn mang theo một chút uy hiếp, đe dọa Khương Dung không được nói xấu con gái của mình nữa.
Khương Dung thì sao?
Bà ta không sợ uy hiếp của Tạ Vọng Sóc.
“Ôi chà chà, tôi có nói gì sao? Tôi chẳng nói gì cả!” Khương Dung bày ra bộ dạng chị dâu cả chịu oan ức, như thể bà ta chỉ tốt bụng nhắc nhở Tạ Vọng Sóc.
“Nhưng chú hai à, nếu người này thật sự là con gái của chú thì sao bây giờ còn giữ tên Cố Khanh? Chắc cũng khinh thường họ Tạ chúng ta.”
Không đợi Tạ Vọng Sóc phản bác, Khương Dung quay sang Tạ Vọng Thư giữ yên lặng, nói:
“Còn nữa, ông nói xem, chú ấy nhận về con lâu như vậy mà không đưa về thăm ông nội, thăm bác trai bác gái để biết cửa biết nhà, quả nhiên không phải từ nhỏ nuôi bên cạnh nên chẳng có chút ý thức gia tộc.”
Khương Dung rất khéo ăn nói, nếu không đã chẳng làm bà chủ nhà họ Tạ. Nếu bà ta muốn, bà ta có thể làm cho những người mình thích cảm thấy bà ta là trưởng bối tốt.
Nhưng hiển nhiên, Khương Dung không muốn dùng loại thủ đoạn đó với phòng thứ hai nhà họ Tạ.
Tự gây ra còn đổ tội cho người khác.
Tạ Vọng Sóc dù sao là đàn ông, về bối phận thì Khương Dung là chị dâu, ông cãi không lại đối phương, bị chặn họng. Tạ Vọng Thư ở bên cạnh tuy không nói chuyện nhưng luôn nhìn, Tạ Vọng Sóc không thể ra tay, tức giận thở hổn hển.
Tạ Vọng Sóc không rõ, phòng cả, phòng thứ hai cũng bất hòa, Tạ Vọng Thư và Khương Dung chỉ mờ mịt chèn ép phòng thứ hai.