Thí dụ như đâm thọc với lão gia, hoặc gây rối Tạ Giác.
Nhưng bây giờ đặt ở mặt ngoài luôn, hai người lấy đâu ra tự tin đó?
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”
Tạ lão gia xuất hiện trên cầu thang từ bao giờ.
“Cha, sao cha xuống đây?”
Tạ Vọng Thư nhanh chóng đứng lên, đi tới trước mặt Khương Dung chặn đường, làm động tác muốn dìu ông cụ:
“Gần đây sức khỏe của cha không tốt, cần nghỉ ngơi.”
Tạ Vọng Sóc nghe đến đây liền hiểu.
Tạ Vọng Thư và Khương Dung dần kiểm soát nhiều chỗ của nhà họ Tạ, nên cảm thấy có một số thứ không cần tiếp tục che giấu nữa.
Tạ lão gia phất tay ra hiệu không cần người nâng, ông cụ nói với Tạ Vọng Sóc ở phía sau:
“Vọng Sóc, con đi lên với cha.”
Tạ lão gia và Tạ Vọng Sóc đi phòng sách ở tầng trên. Dưới lầu, Tạ Vọng Thư sắc mặt âm u nháy mắt với Khương Dung.
Khương Dung gật đầu, lặng lẽ đi theo.
Không ngờ Tạ lão gia mang theo Tạ Vọng Sóc vào phòng sách, đóng cửa lại rồi bày ra kết giới.
Khương Dung lén lút đi theo cảm giác được kết giới, tức giận nghiến răng, chỉ có thể bất đắc dĩ đi xuống.
Tạ Vọng Thư nhìn bà ta:
“Sao rồi?”
Mặt Khương Dung u ám: “Còn sao nữa, đang đề phòng chúng ta, ở trong nhà mà cũng bày mấy kết giới trong phòng sách.”
Tạ Vọng Thư lột vỏ quýt bỏ vào trong miệng, chậm rãi nói:
“Xem ra lão gia đã phát hiện.”
Khương Dung không e ngại:
“Phát hiện thì làm được gì, nhà họ Tạ hiện tại đều nghe lời ông với tôi.”
Khi nói lời này đáy mắt Khương Dung lóe tia sáng đen tối, liếc trộm biểu cảm của Tạ Vọng Thư.
Trên mặt Tạ Vọng Thư lộ vẻ đắc ý thỏa mãn, ông ta vỗ tay Khương Dung:
“Chuyện này cũng nhờ có bà.”
Một đội vợ chồng có mưu tính riêng, nhưng đều cười ngọt ngào với đối phương.
Trong phòng sách.
Tạ lão gia nhìn Tạ Vọng Sóc ở trước mắt.
Đây là đứa con trai thứ hai mà ông cụ từng gửi gắm kỳ vọng cao.
Tạ Vọng Sóc từng là con cưng của trời, thiên tài huyền học, là niềm tự hào lớn nhất đời ông cụ.
Nhưng từ khi nào hai cha con đi đến bộ dạng như bây giờ, nhìn nhau không nói gì?
Tạ Vọng Sóc không biết nỗi thương cảm của Tạ lão gia, ông bản năng cảm giác được không khí trong nhà không ổn.
Tạ Vọng Sóc hỏi:
"Cha, trong nhà có phải là xảy ra chuyện gì?"
Tạ lão gia lắc đầu, khẽ thở dài cười bảo:
"Không có việc gì. Chẳng qua cha lớn tuổi, định chậm rãi giao hết việc trong nhà cho thằng cả.”
Tạ Vọng Sóc không có ý kiến gì việc giao nhà họ Tạ cho Tạ Vọng Thư, dù sao hai mươi năm trước ông đã tỏ rõ chính mình sẽ không kế thừa nhà họ Tạ.
Chẳng qua hôm nay phải nói những gì cần nói.
“Cha, con tới là muốn nói cho cha biết Tàng Bảo Các trong nhà xảy ra chuyện. Mấy ngày trước, Tạ Giác đi làm nhiệm vụ bất ngờ nhìn thấy kiếm Thừa Ảnh trong nhà lão tướng quân Diệp.”
Tạ lão gia đứng bật dậy, trầm giọng hỏi:
“Con có chắc không?”
Tạ Vọng Sóc gật đầu: “Mấy ngày trước, nhà họ Diệp vì cảm tạ Bộ Đặc Dị nên tặng kiếm Thừa Ảnh cho bộ môn, Tạ Giác đã cẩn thận phân rõ rồi, trừ có thêm một luồng tà khí không rõ thì nó đúng là kiếm Thừa Ảnh.”
Dường như nghĩ tới cái gì, Tạ lão gia lại chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt nghiêm túc nói:
“Chuyện này cha đã biết, cha sẽ điều tra, nếu có người dám phản bội nhà họ Tạ thì cha tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Môi Tạ Vọng Sóc mấp máy, muốn nói cái gì, nhưng không nói ra được, đành bảo:
“Nếu cha giải quyết thì con không có ý kiến.”
Hai cha con lại yên lặng nhìn nhau.
Tạ Vọng Sóc rời đi, sau đó Tạ lão gia ra phòng sách.
Tạ Vọng Thư chờ ở phòng khách nhanh chóng tiến lên nghênh đón, nâng Tạ lão gia:
“Cha định đi đâu vậy?”
Trong giọng nói mang theo chút dò hỏi.
Tạ lão gia cũng không tìm cớ:
“Con dìu cha đi Tàng Bảo Các nhìn xem.”
Tạ Vọng Thư đảo tròng mắt, xem ra thằng hai đã nói cái gì, khiến sự tình bại lộ.