Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 296 - Chương 297: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 297: Vô Đề

Tạ Vọng Thư không quá lo, ông ta đã sắp xếp hậu chiêu.


Tàng Bảo Các của nhà họ Tạ có các cơ quan, còn có hộ vệ đặc biệt canh giữ.


Tạ lão gia và Tạ Vọng Thư đi vào Tàng Bảo Các.


Trong lòng Tạ lão gia sớm có mục tiêu, trực tiếp đi hướng phòng pháp khí.


Đi vào xem thì quả nhiên chỗ đặt kiếm Thừa Ảnh trống rỗng.


Tạ lão gia chỉ hướng mặt bàn trống trơn, hỏi:


“Chuyện này là sao?!”


"Cha!" Vẻ mặt Tạ Vọng Thư uất ức nói: “Con làm chuyện này cũng vì bất đắc dĩ!”


Tạ lão gia phất tay áo, không thèm nghe Tạ Vọng Thư biện giải, lạnh giọng hỏi:


“Phải bất đắc dĩ đến cỡ nào khiến con tặng bảo bối của nhà họ Tạ đi?!”


Trong giọng nói tràn ngập mỉa mai.


"Cha cũng biết gia đình thằng hai và con không hòa thuận.”


Tạ Vọng Thư giải thích một loạt:


“Con muốn trở thành gia chủ đủ tư cách của nhà họ Tạ cần phải trả giá bao nhiêu nỗ lực? Nhưng bấy nhiêu chưa đủ, hiện tại bên ngoài còn có rất nhiều người nói con không bằng thằng hai, nếu thằng hai còn khỏe mạnh thì có lẽ con”


Trước tiên kể khổ đã!


“Mấy hôm trước cha vợ nói tìm được một quyển bí tịch tu luyện thất truyền, có lẽ thích hợp thể chất của con, cho linh lực của con một ngày nghìn dặm. Cha vợ của con thích pháp khí loại binh khí nhất”


Tạ Vọng Thư còn chưa nói hết đã bị Tạ lão gia ngắt lời:


“Cho nên con đưa kiếm Thừa Ảnh cho cha vợ mình để nịnh nọt?”


Tạ Vọng Thư nhanh chóng phủ nhận: “Không không không, lúc ấy con từ chối. Nhưng cha cũng biết, vợ chồng một thể, sau khi Khương Dung biết chuyện thì thương lượng với bọn nhỏ ăn trộm kiếm Thừa Ảnh đưa cho cha vợ, lúc con biết thì đã tặng rồi! Lúc này khó mà đòi lại, hơn nữa mấy người Khương Dung là vợ và con của con, dù gì con cũng phải che chở bọn họ.”


Một loạt giải thích vừa biểu lộ mình vô vội vừa biểu hiện mình là chồng tốt, cha tốt che chở vợ con, đổ hết chuyện hai vợ chồng thương lượng trộm kiếm lên đầu Khương Dung và con.


Tạ Vọng Thư nghĩ rằng lão gia thương cháu nội, kéo thêm con vào thì xác suất được tha thứ càng lớn.


“À, thế à.” Tạ lão gia không nói gì, nhưng trong con mắt lộ ra một chút thất vọng.


Sao ông cụ không đoán ra được là ai lấy trộm thứ đó? Ông cụ thấy thất vọng, tìm người cầm quyền đời tiếp theo của nhà họ Tạ lại là kẻ chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm.


Tạ Vọng Thư ở một bên không nhìn thấy ánh mắt của Tạ lão gia, thầm đắc chí, cảm thấy đã qua ải khó này.


Buổi sáng hôm sau.


Gia đình ba người Cố Khanh ra ngoài sân, bắt đầu luyện tập thuật luyện thể cơ sở.


Linh khí giống như rồng hút nước hội tụ trong sân này.


Tạ Giác tập nhanh nhất, anh ấy có linh lực cao nhất trong ba người, khi làm động tác độ khó cao thì cũng dễ dàng.


Tốc độ của Cố Khanh không chậm, tập động tác quen thuộc gần như nhanh bằng Tạ Giác, nhưng đến đoạn sau thì chậm dần.


Tạ Vọng Sóc khó khăn nhất, ông cảm thụ được một loạt động tác độ khó cao kéo theo linh lực trì trệ mấy chục năm đang từ từ tăng lên, khí màu đen trong người cũng bị áp chế một ít.


Cho dù gian nan, cho dù mấy động tác này làm ông đổ mồ hôi ròng ròng, Tạ Vọng Sóc vẫn kiên trì đến khi nào không cử động được nữa mới thôi.


Hít sâu một hơi, Cố Khanh hoàn thành một vòng thuật luyện thể cơ sở. Cô nhìn về phía Tạ Giác, anh ấy đã sớm hoàn thành, hiện tại đang điều chỉnh hô hấp.


“Anh.” Thấy Tạ Vọng Sóc còn đang tập nên Cố Khanh không quấy rầy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tạ Giác, kêu một tiếng.


“Suỵt!” Tạ Giác đặt ngón tay lên môi, ra hiệu Cố Khanh nhìn về hướng bầu trời.


Trên bầu trời.


Bởi vì Cố Khanh và Tạ Giác đã dừng thuật luyện thể cơ sở nên linh khí hội tụ đang dần tản ra.


Ở nơi gần đó dường như có một áng mây linh khí mới bắt đầu hội tụ.


Cố Khanh nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn phương hướng biệt thự của Khương Mặc Ngôn.


Trong sân biệt thự của Khương Mặc Ngôn.


Bình Luận (0)
Comment