Sáng sớm Khương Mặc Ngôn đã dắt Sơn Linh ra sân.
Anh và Sơn Linh cũng nhìn thấy hiện tượng rồng hút nước chỗ Cố Khanh.
Sau khi linh khí hội tụ trên trời thì Khương Mặc Ngôn có cảm ứng, ngước đầu nhìn bầu trời.
Sơn Linh bám trên vai Khương Mặc Ngôn ngước mắt nhìn mây linh khí trên trời, trong con mắt tràn ngập khát vọng: muốn ăn quá
Cảm giác vật nhỏ trên bả vai dường như sắp chảy nước miếng, Khương Mặc Ngôn mỉm cười, vươn tay ra búng lá cây xanh của Sơn Linh, đánh thức nó.
Đây là Khương Mặc Ngôn lần đầu tiên tu luyện, không có người giúp đỡ chỉ dẫn, nhưng ít nhất anh có một Sơn Linh phụ trách hộ pháp đúng không?
Khương Mặc Ngôn nhắm mắt, chậm mà lưu loát làm động tác trong thuật luyện thể cơ sở.
Biết lúc này không thể quấy rầy, Sơn Linh chỉ hấp thu ké chút xíu linh khí, nhưng một chút đó đã nhiều gấp mấy lần lúc trước nó cần cù bồi dưỡng thực vật nhận lại linh khí.
Khương Mặc Ngôn có thiên phú, bắt đầu từ động tác thứ nhất, dù anh làm chậm nhưng linh khí từ từ hội tụ.
Đừng thấy thân thể của Khương Mặc Ngôn ốm yếu nhưng độ mềm dẻo còn hơn Cố Khanh.
Như lần đầu Cố Khanh tập, mới có vài động tác đã cứng ngắc ngừng lại.
Khương Mặc Ngôn chậm rãi làm đến động tác thứ hai mươi bốn mới miễn cưỡng dừng lại.
Lúc Khương Mặc Ngôn ngừng lại thì bầu trời bên trên sân đã sớm tích lũy thành một áng mây linh khí, chậm rãi trút linh khí xuống.
Khương Mặc Ngôn không mở mắt ra, chậm rãi cảm thụ biến đổi trong cơ thể.
Khác với trước nhiều.
Qua nhiều năm, Khương Mặc Ngôn cứ có cảm giác toàn thân không sức lực, đi vài bước đã cảm thấy mệt mỏi, nói đơn giản là yếu như giấy.
Cho đến khi gặp Sơn Linh, nó tẩm bổ khiến thân thể yếu ớt của anh tốt hơn nhiều, nhưng không thể cải thiện trạng huống không có sức lực.
Nhưng hôm nay, khi linh khí từ từ hội tụ vào thân thể anh, cảm giác toàn thân không có sức tan biến hết, sức mạnh chưa từng có làm Khương Mặc Ngôn say mê.
Cùng lúc đó, hình ảnh mơ hồ hiện ra trong đầu khiến Khương Mặc Ngôn cảm thấy dường như rất quen thuộc với việc tu luyện.
Sơn Linh ở một bên làm hộ pháp cũng rất vui vẻ, hấp thu nhiều linh khí, hiện tại nó nằm ngay đơ trên vai Khương Mặc Ngôn, thỏa mãn rên rỉ.
Gần đó chợt vang tiếng bước chân.
Khương Mặc Ngôn mở mắt ra, nhìn thấy Tạ Giác cùng Cố Khanh đứng ở cửa.
Biểu cảm của hai người hơi phức tạp.
Cố Khanh không ngờ tặng cho đối phương một phần thuật luyện thể cơ sở, mới tập lần đầu đã đến trình độ như vậy, khiến người cảm thấy xấu hổ.
Tạ Giác thì ngạc nhiên.
Rõ ràng đã thử nhiều lần, Tạ Giác thậm chí lấy ra bí tịch tu luyện nhập môn của các môn phái để lại trong bộ môn, nhưng Khương Mặc Ngôn vẫn không thể tu luyện.
Tại sao bây giờ?
Sau khi nhìn kỹ thì nỗi lòng của Tạ Giác càng rối rắm.
Động tác của Khương Mặc Ngôn thật quen mắt, giống hệt động tác anh ấy vừa tập.
Rõ ràng em gái và Khương Mặc Ngôn không quen biết mà sao đồng ý đưa bí tịch tu luyện cho người này?
Tạ Giác nghĩ vậy, liếc qua Cố Khanh.
Cố Khanh dường như xem hiểu ý tứ trong ánh nhìn của anh mình:
“À thì”
Việc này thì hơi khó giải thích.
“Anh, nghe em nói đã, cái đó rằng thì là em đột nhiên có linh cảm cần đưa thuật luyện thể cơ sở cho anh ta” Cố Khanh ấp úng, cô không thể khai thật là sách ngọc khăng khăng muốn cô đưa đồ cho Khương Mặc Ngôn.
Không thể biên nổi nữa, Cố Khanh dứt khoát im lặng chọt ngón tay với nhau, giải thích sơ hở nhiều như vậy khiến cô lúng túng đỏ mặt.
Trong lúc đầu óc Cố Khanh rối như cục len thì một bàn tay sờ đầu cô:
“Thôi, em đừng nói nữa, dù em làm cái gì anh cũng sẽ ủng hộ em, chỉ cần em bảo đảm an toàn của mình là được.”
Tạ Giác lựa chọn không hỏi.
Cố Khanh cố nén giọt lệ ứa ra, làm bộ điêu ngoa phủi bàn tay trên đầu, cười nói:
“Y như sờ cún con!”
Chuyện này cứ như thế cho qua.
Nhìn thấy Khương Mặc Ngôn dừng động tác, Cố Khanh đi theo Tạ Giác tiến lên.