"Thế nào?" Tạ Giác hỏi thăm trạng huống tu luyện của Khương Mặc Ngôn.
Khương Mặc Ngôn không nói chuyện, xòe tay ra, trong lòng bàn tay thuận lợi tụ tập một luồng linh khí.
Nồng độ linh khí này bằng người bình thường tu luyện một tháng!
Quả nhiên là người có mệnh cách quý trọng, tốc độ tu luyện nhanh hơn người bình thường.
Tạ Giác cười nói:
“Nếu cậu đã tu luyện thành công, vậy phải chăng có thể suy xét trở thành một thành viên của Bộ Đặc Dị?”
Đây là thành viên mà Bộ Đặc Dị sớm muốn nhận vào, chẳng qua bởi vì lúc trước Khương Mặc Ngôn mãi không thể tu luyện đành gác lại.
Gia nhập Bộ Đặc Dị?
Khương Mặc Ngôn suy nghĩ một hồi, nhìn thoáng qua Cố Khanh lẳng lặng đứng sau lưng Tạ Giác, nói:
“Được thôi.”
Kỳ nghỉ ngày một tháng năm rất ngắn ngủi.
Cố Khanh mới ở thủ đô vài ngày đã phải trở về đi học.
Cô trở về đại học S, vừa vào cổng trước đã mẫn tuệ cảm giác được hơi thở bốn phía có chút khác.
Từ khi trận phong thủy vốn có của đại học S bị phá, linh khí dần phát tán, văn khí màu xanh cũng nhạt nhòa hơn lúc trước.
Nhưng lần này trở về, Cố Khanh phát hiện linh khí dần phục hồi.
Xem ra Lệ Hoan và Tư Nam hành động khá nhanh, trực tiếp giải quyết tai họa lớn trong lòng hiệu trưởng Mễ.
Cố Khanh chưa kịp cảm thụ kỹ hơn về linh khí thay đổi sau khi dựng lại trận phong thủy trong trường đã bị Lệ Hoan gọi điện thoại kêu đi.
"Khanh Khanh, bộ môn có việc gấp, cố gắng đến sớm.”
Sau đó cô ấy gửi địa chỉ cho Cố Khanh.
Địa chỉ khá quen mắt, là cục cảnh sát gần chi nhánh Bộ Đặc Dị.
Trong cục cảnh sát, cảnh sát qua lại vội vàng, không khí tương đương nghiêm túc, khiến Cố Khanh không kiềm được hoài nghi trong mấy ngày mình đi thủ đô thì thành phố S rốt cuộc phát sinh chuyện lớn gì?
Cố Khanh được một anh cảnh sát đẹp trai đưa vào phòng họp, nhìn thấy không khí bên trong cô liền biết vấn đề hơi nghiêm trọng.
"Khanh Khanh, nhanh lại đây ngồi xuống." Lệ Hoan kêu Cố Khanh ngồi xuống cạnh mình.
Trong phòng hội nghị, một nửa là cảnh sát ngồi, một nửa khác là người của Bộ Đặc Dị.
Cảnh sát đang trình bày tình huống toàn bộ vụ án, đã nói được một nửa.
Cố Khanh ngồi xuống cạnh Lệ Hoan, cô ấy nói đại khái tình huống cho Cố Khanh nghe.
Trong thành phố S gần đây phát hiện ra có vụ án giết người liên hoàn.
Đương nhiên, không phải bắt đầu trong mấy ngày Cố Khanh nghỉ lễ ngày một tháng năm đi thủ đô.
Vụ án phát sinh từ mấy tháng trước, người bị hại đều là các cô gái trẻ, sau khi mất tích khoảng bảy ngày thì bị hại. Trước khi các cô gái chết từng bị ngược đãi trầm trọng, không bị xâm hại tình dục, cũng không tìm được hung thủ.
Mới đầu không ai phát hiện ra đây là vụ án giết người liên hoàn.
Bởi vì mấy cô gái trẻ chỉ bị báo là mất tích, cũng không tìm được xác chết.
Xác chết bị tìm được tuy chịu đủ ngược đãi nhưng nguyên nhân chết đủ loại, khu vực phát hiện xác chết cách nhau khá xa.
Khiến cảnh sát liên hệ một loạt vụ án này lại với nhau là vì một thiếu niên vừa tròn mười sáu tuổi.
Cậu ấy nói mình có giấc mơ tiên tri.
Thiếu niên này tên là Lý Bình An.
Một cái tên vô cùng bình thường, ngụ ý hy vọng cậu ấy bình an cả đời.
Nhưng thiếu niên có cái tên bình thường này sau khi tròn mười sáu tuổi thì bắt đầu trở nên không bình thường.
Hai tháng trước, ngày thứ ba sau khi Lý Bình An đủ mười sáu tuổi, cậu ấy có giấc mơ tiên tri đầu tiên.
Lý Bình An mơ thấy một bóng người màu đen bịt chặt miệng một cô gái mặc đồ tây tóc dài trong con hẻm nhỏ.
Không thấy rõ bộ dạng của bóng đen, giống như hung thủ trong truyện tranh Thám tử lừng danh Conan vậy, hung thủ luôn chỉ có một bóng đen, trong giấc mơ tiên tri của Lý Bình An hoàn toàn không thấy rõ mặt của người khác, trừ người bị hại ra.