Sau đó nghe Lý Bình An nói giấc mơ tiên tri thứ bốn, cẩn thận phân tích, loại trừ, bọn họ tìm được địa điểm phạm án, sau đó mai phục.
Tiếc rằng bởi vì không biết bộ dạng của hung thủ, bọn họ đợi cả ngày chỉ thấy người bị hại trong mơ của Lý Bình An, nhưng không thấy hung thủ.
Có lẽ hung thủ phát hiện ra bọn họ!
Bảy ngày sau, bọn họ phát hiện một xác chết nữ ở cửa cục cảnh sát.
Đây là khiêu khích với cảnh sát!
Sau đợt truy bắt thất bại, bên Lý Bình An cũng xảy ra vấn đề.
Cậu ấy không thể làm giấc mơ tiên tri nữa.
Hoặc nên nói cậu ấy có mơ thấy, nhưng trong mơ bị sương mù xám bao phủ, không thấy rõ được gì.
Cảnh sát Tần Nghĩa từng tiếp xúc với Bộ Đặc Dị, khi Lý Bình An không thể tiên tri bước hành động tiếp theo của hung thủ thì anh ấy báo cáo sự tình lên, xin được Bộ Đặc Dị hỗ trợ.
Trước khi họp, Lệ Hoan đã dẫn người đi xem xác chết bị tìm được.
Bộ Đặc Dị sử dụng biện pháp trực tiếp nhất: tìm linh hồn của các cô gái, hỏi rõ về hung thủ.
Tiếc rằng trừ dấu vết ngược đãi không con người nào chịu nổi, không tìm thấy linh hồn của các cô gái.
Vô luận dùng thuật chiêu hồn hay bùa Tầm Tung đều không tìm được dấu vết linh hồn của các cô gái.
Hay là linh hồn đã về địa phủ? Nhưng hiển nhiên bọn họ còn ngậm oan mang khuất, kẻ thù còn chưa nhận được trừng phạt, mấy cô gái đã vội vào địa phủ, Lệ Hoan cảm thấy khả năng không cao.
Vậy thì chỉ có hai loại khả năng.
Một là khí hung thần trên người hung thủ rất nặng, quỷ hồn của các cô gái này bị khí hung thần nhốt, không thể rời xa hung thủ.
Hai là bên hung thủ có cao thủ về mặt huyền thuật, dùng huyền thuật bắt hồn phách của các cô gái, hoặc là trực tiếp khiến hồn phách tan thành mây khói.
Nghe đến đây, Cố Khanh cũng hiểu.
Chuyện này đúng là tương đương hóc búa.
“Vậy chị Lệ Hoan, hiện tại các người chuẩn bị làm cái gì?" Cố Khanh nhìn một đội trưởng của cục cảnh sát còn đứng bên trên giảng giải, cô lén lút hỏi.
Lệ Hoan đã sớm có chuẩn bị: “Chúng ta bắt đầu từ Lý Bình An.”
Lý Bình An, xem tư liệu thì cậu ấy thật sự chỉ là một học sinh bình thường, ngược dòng ba đời trong nhà đều không có người tu luyện huyền học.
Nhưng một người bình thường như vậy mà có giấc mơ tiên tri, còn chuyên môn mơ về một hung thủ, loại tình huống này rất ít thấy.
Lệ Hoan cảm thấy, bọn họ cần trước tiên xác nhận nguyên nhân Lý Bình An có giấc mơ tiên tri.
Trước cổng trường trung học phổ thông thành phố S.
Lý Bình An bị Tần Nghĩa gọi điện thoại hẹn gặp, cậu ấy ra khỏi trường đi tiệm bánh ngọt phía đối diện.
Trong tiệm bánh ngọt không có nhiều người.
Lệ Hoan, Cố Khanh và Tần Nghĩa chiếm một cái bàn.
"Bình An, ở đây này!” Thấy Lý Bình An vào cửa, Tần Nghĩa vội kêu gọi.
Đợi Lý Bình An ngồi xuống, Tần Nghĩa đẩy một ly nước chanh qua.
Vụ án giết người liên hoàn này vốn không liên quan gì với Lý Bình An, nhưng bởi vì mấy giấc mơ tiên tri khiến cậu ấy phải tham dự vào. Tần Nghĩa rất có thiện cảm với thiếu niên tốt bụng nguyện ý chủ động tham dự, trợ giúp phá án giống như Lý Bình An.
Lệ Hoan và Cố Khanh cùng quan sát kỹ Lý Bình An, tóc ngắn bình thường, mặc đồng phục trường đúng quy định, da hơi trắng, trông có chút thẹn thùng, sau khi ngồi xuống thì ngoan ngoãn chào ba người, rồi mới bưng ly nước chanh lên uống.
Thoạt nhìn là một học sinh ngoan.
Đương nhiên, Lệ Hoan và Cố Khanh khiến Tần Nghĩa dẫn họ tới đây không phải để xem bề ngoài của Lý Bình An, hai người đến đây vì điều tra tại sao Lý Bình An có giấc mơ tiên tri? Và tại sao chỉ mơ tiên tri liên quan vụ án này?
Lệ Hoan hỏi:
“Cho phép kiểm tra cậu có được không?”
Lúc nãy Tần Nghĩa đã đơn giản giới thiệu thân phận của Lệ Hoan và Cố Khanh cho Lý Bình An biết.
Con trai thì luôn mang lòng to mò to lớn đối với người của cơ quan đặc biệt của chính phủ, nên khi Cố Khanh hỏi có thể làm trắc nghiệm nhỏ được không thì Lý Bình An đồng ý ngay.