Cố Khanh hỏi:
“Dù quỷ hồn của vị hôn phu của cô còn ở đây hay không, cô biết có ích lợi gì?”
Trên thực tế, trừ quỷ khí mỏng manh trên người Hà Phinh Đình có vẻ liên quan tới chuyện này, Cố Khanh không phát hiện xung quanh có quỷ hồn nào tổng giống vị hôn phu của Hà Phinh Đình.
“Tôi tôi chỉ là có chút không cam lòng." Mắt Hà Phinh Đình long lanh rơi lệ.
“Rõ ràng sắp kết hôn, rõ ràng đã hẹn thề sẽ luôn chăm sóc tôi, hai đứa cùng sống đến già tóc bạc! Nhưng một lần ngoài ý muốn, anh ấy bỏ tôi lại một mình! Tôi còn có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy.”
Hà Phinh Đình luôn cảm thấy nguyên nhân chết của vị hôn phu kỳ lạ.
Dù vị hôn phu giỏi bơi lội vô tình gặp trục trặc gì trong lúc cứu người, nhưng dưới nước không có rong dài như thế vậy mà chúng quấn lấy mắt cá chân của vị hôn phu, việc này cũng rất kỳ lạ!
Hà Phinh Đình còn nhớ sau khi chuyện đó phát sinh, cô ta luôn chìm đắm trong đau thương không thể thoát ra.
Cô gái thất tình được vị hôn phu cứu từng tìm gặp Hà Phinh Đình, đối phương chân thành biểu đạt lòng biết ơn và xin lỗi, nhưng cũng nói ra suy đoán chuyện này có điều lạ lùng.
Thì ra cô gái kia đúng là thất tình, nhưng chưa từng muốn tự sát!
Tính cách của cô gái này sáng sủa, tiêu sái dám yêu dám hận, bình thường dù gặp khó khăn lớn cỡ nào cũng sẽ cố gắng vượt qua chứ không phải bỏ cuộc.
Huống hồ cô gái đúng là thất tình, nhưng nguyên nhân là vì bạn trai ngoại tình.
Cô gái lập tức chia tay với đối phương, khiến bạn trai và người thứ ba mất hết mặt mũi trước đám đông.
Cô gái làm ra hành vi dũng mãnh như vậy thì sao có thể dễ dàng tự sát chứ?
Sau khi được cứu lên, cô gái nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
Lúc đó cô gái ngồi bên bờ sông, lòng thầm chửi rủa bạn trai cũ độc thân suốt đời, rồi bỗng dưng cảm thấy mơ màng, cảm thấy rất đau lòng, rất thống khổ, rất muốn chết cho rồi.
Khi cô gái tỉnh táo lại thì đã bị nước sông lạnh băng nhấn chìm, nên mới giãy dụa kịch liệt như vậy.
Cô gái không ngờ bởi vì chuyện này mà hại ân nhân cứu mạng đánh mất mạng sống.
Bởi vì lời nói của đối phương, cộng thêm sau khi mặc vào áo cưới đi ra ngoài sản sinh hiệu quả kỳ lạ nên Hà Phinh Đình dần tin rằng vị hôn phu có lẽ còn ở bên cạnh mình, lặng lẽ bảo vệ cô ta.
Hà Phinh Đình hỏi:
"Cho nên, các người có nhìn thấy anh ấy không?”
Cố Khanh, Khương Mặc Ngôn và Thẩm Du liếc nhau, đều ăn ý lắc đầu, bọn họ thật sự không nhìn thấy, nhưng cũng giấu chuyện âm khí trên người Hà Phinh Đình.
Ra cửa hàng bán quần áo cổ, Cố Khanh ngoái đầu nhìn cửa hàng phong cách cổ xưa này. Hà Phinh Đình không xuống lầu, khi nhóm Cố Khanh nói rõ không nhìn thấy vị hôn phu thì cô ta một lần nữa rơi vào trầm mặc.
"Các người nói xem chị ta sẽ bỏ cuộc chứ?” Cố Khanh không kiềm được hỏi.
Thật ra, trong lòng Cố Khanh cảm thấy Hà Phinh Đình vẫn sẽ tìm kiếm, xem hành vi lúc trước của cô ta thì tình cảm với vị hôn phu rất sâu đậm.
Hiển nhiên Thẩm Du và Khương Mặc Ngôn cũng cho rằng như vậy.
Khương Mặc Ngôn cau mày:
“Tôi cảm thấy âm khí trên người cô ta có vấn đề.”
Tuy Khương Mặc Ngôn chỉ mới tu luyện nhưng có trực giác mẫn tuệ về chuyện này.
Anh nói đúng.
Đây là một vụ giả thần giả quỷ rất dễ dàng vạch trần, dù sao Hà Phinh Đình là một cô gái yếu đuối, chỉ cần có người buổi tối dám xuống lầu tìm hiểu rõ ràng thì sẽ nhận ra ngay.
Hơn nữa tiếng khóc của Hà Phinh Đình tại sao nghe như vang bên tai, từ đầu đường truyền đến cuối đường?
Cô ta không mang thiết bị khuếch đại âm thanh.
Hà Phinh Đình cũng thừa nhận trừ ngày hai mươi tháng năm hàng năm sau mười một giờ tối mặc áo cưới đi ra đường thì không làm chuyện khác.