Lời này gần như huỵch toẹt ra.
Hà Phinh Đình không biện giải, đặt vải thêu xuống một bên, bình tĩnh nói: “Có lời gì mời lên lầu nói chuyện.”
Dường như Hà Phinh Đình không quan tâm mình bị bại lộ.
Ba người Cố Khanh đi theo Hà Phinh Đình lên lầu.
Tầng trên là phòng ngủ và phòng làm việc của Hà Phinh Đình, đa số diện tích đều dùng để làm việc, bên trong có đủ loại vải dệt và cổ trang chưa may xong.
Chính giữa phòng làm việc đặt một tủ kính, bên trong có lễ phục cổ trang kiểu nam và nữ, giống hệt như tủ kính dưới lầu.
Nhưng xem hơi thở thì bộ dưới lầu là hàng nhái, cái trên lầu mới là thật.
Khiến Cố Khanh có chút khó hiểu là áo cưới này vẫn không có vấn đề gì.
Nhưng lúc lên lầu Cố Khanh mẫn tuệ cảm thụ được trên người Hà Phinh Đình có chút âm khí mỏng manh.
Nhưng điều này vô lý!
Lần đầu vào cửa hàng này Cố Khanh đã điều tra rồi, Hà Phinh Đình chỉ là một người bình thường, sao mà có âm khí được? Lây dính từ chỗ nào?
Hà Phinh Đình rót vào tách trà, tiếp đó ngồi xuống sofa đối diện ba người Cố Khanh.
Hà Phinh Đình không chút sợ hãi bị nhóm Cố Khanh phát hiện ra chuyện cô ta giả làm nữ quỷ, ngược lại mong đợi hỏi: "Xin hỏi, các người có thể phân biệt được quỷ thật và giả, vậy biết cách nào tìm được quỷ thật không?”
Là sao?
Cố Khanh nhớ đến câu chuyện đã nghe kể, quỷ mà Hà Phinh Đình muốn gặp không lẽ là vị hôn phu của cô ta?
“Cô Hà Phinh Đình, chúng ta hãy nói chuyện tại sao cô muốn giả làm Cô Dâu Ma trước được không?” Cố Khanh hỏi.
Có việc cầu người, Hà Phinh Đình không giấu giếm.
Thật ra chuyện này bắt nguồn từ ngoài ý muốn.
Vị hôn phu của Hà Phinh Đình qua đời và ngày bọn họ ước hẹn kết hôn đều là ngày hai mươi tháng năm.
Năm đầu sau khi vị hôn phu qua đời, Hà Phinh Đình còn chưa nguôi ngoai nỗi bi thương người yêu mất, tinh thần hoảng hốt.
Hôm đó là ngày giỗ của vị hôn phu, cũng là ngày bọn họ hẹn nhau kết hôn.
Hà Phinh Đình nhớ lúc ấy hai người từng hứa với nhau lúc kết hôn sẽ mặc bộ đồ tổ truyền của nhà cô ta.
Vì thế buổi tối ngày hai mươi tháng năm, sau mười một giờ, Hà Phinh Đình mặc bộ áo cưới kia ra khỏi nhà, hoảng hốt đi qua phố Thanh Linh, vừa đi vừa khóc, lúc đến bờ sông thì lặng lẽ gọi tên vị hôn phu.
Hôm sau, Hà Phinh Đình nghe có người nói lúc giữa đêm thấy một nữ quỷ mặc áo cưới màu đỏ đi trên đường.
Hà Phinh Đình từng muốn giải thích, nhưng chuyện này càng đồn càng lan rộng.
Đến năm thứ hai, Hà Phinh Đình lại mặc áo cưới đi qua phố Thanh Linh.
Hà Phinh Đình kinh ngạc phát hiện vào ngày hai mươi tháng năm, người khác chụp hình cô ta đều bỗng dưng bị nhòe.
Người nào đoán được cô ta đóng giả Cô Dâu Ma, nếu có ý đồ không tốt cũng sẽ bị trừng phạt.
Điều này khiến Hà Phinh Đình liên tưởng, có khi nào trên thế giới này thật sự có quỷ? Có khi nào vị hôn phu còn ở bên cạnh cô ta không?
Thật ra không chỉ riêng nhóm Cố Khanh phát hiện bí mật của Hà Phinh Đình.
Giống như Khôn Mập chủ quán mì thịt bò đã sớm biết Cô Dâu Ma là Hà Phinh Đình, nhưng tại sao cố gắng giữ bí mật cho Hà Phinh Đình?
Người phát hiện bí mật của Hà Phinh Đình, ai có ý đồ xấu xa đều bị trừng phạt, dù biết cô ta không phải quỷ cũng sợ tới mức không dám hỏi.
Một số người khác không bị gì, có người hỏi Hà Phinh Đình thì cô ta sẽ hỏi ngược lại bọn họ có năng lực đặc biệt gì không, nhờ bọn họ giúp đỡ tìm xem quỷ hồn của vị hôn phu còn tồn tại hay không.
Đương nhiên, Hà Phinh Đình cũng đi chùa chiền, đạo quán nhờ giúp.
Nhưng giống như cảm giác ngày hôm đó của Cố Khanh, trên người Hà Phinh Đình không có một chút quỷ khí thì lấy đâu ra quỷ hồn?