Người nọ bơi tới chỗ vị hôn phu, đúng dịp anh ta phải dồn hết sức lực kiềm chế cô gái vùng vẫy nên bị đuối sức.
Vị hôn phu giao cô gái dần bình tĩnh lại cho người xuống nước sau mình, ba người cùng bơi hướng bên bờ.
Lúc này Hà Phinh Đình nghe thấy tiếng động cũng đi ra, cô ta nhận ra vị hôn phu của mình ở trong sông, vô cùng lo lắng.
Đang lúc ba người từ từ bơi hướng bờ thì phát sinh ngoài ý muốn.
Vị hôn phu bơi ở phía sau đột nhiên giãy dụa kịch liệt, dường như có cái gì túm anh ta xuống dưới.
Chẳng mấy chốc trên mặt sông nổi bọt nước, vị hôn phu của Hà Phinh Đình đã mất tăm.
Người cứu viện khác bận kéo cô gái kia không thể quay lại cứu người, còn người xuống nước sau thì bơi tìm rất lâu mới thấy xác của vị hôn phu Hà Phinh Đình nằm ở đáy sông.
Xác chết bị rong quấn.
Nhưng việc này rất kỳ lạ, tuy vị hôn phu của Hà Phinh Đình là giáo viên dạy lịch sử nhưng rất giỏi bơi lội, nếu không thì lúc nhìn thấy có người nhảy xuống nước anh ta đã chẳng nhanh chóng quyết định lao xuống cứu người. Bây giờ vị hôn phu giỏi bơi lội đó chết ở trong sông.
Lúc tìm được xác chết, chiều dài rong không đủ để quấn lấy mắt cá chân của vị hôn phu, vậy thì sao anh ta bị rong quấn mắt cá chân mà chết chìm chứ?
Nguyên nhân chết kỳ dị như vậy là nguyên do khiến cả con phố sợ hãi đề cập Hà Phinh Đình và vị hôn phu của cô ta.
Nghe anh chủ tiệm đồ cổ kể chuyện của Hà Phinh Đình xong, ba người Cố Khanh tạm gác chuyện này lại, dồn sự chú ý vào Cô Dâu Ma.
Ngày hai mươi tháng năm là tối hôm nay.
“Tôi nói này, mấy người thích chuyện ma quái nhưng nên biết điểm dừng, mấy người sao có thể tùy tiện tìm được con quỷ này. Lỡ như chọc giận nữ quỷ, các người chết như thế nào đều không biết!" Từ lúc mười một giờ thì anh chủ tiệm đồ cổ bồn chồn đứng ngồi không yên, nói chuyện cũng huyên thuyên không ngừng.
Ba người Cố Khanh mặc kệ anh ta, chỉ nhìn chằm chằm bên dưới, đến bây giờ Cô Dâu Ma còn chưa xuất hiện.
Trên con phố trống rỗng chỉ có chút ánh đèn, thoạt nhìn hơi âm u.
“Hu hu hu.”
Dường như có âm thanh nào đó vô cùng mỏng manh truyền tới.
Ngay sau đó.
Là tiếng khóc u oán của nữ.
“Tới tới rồi.” Giọng của anh chủ tiệm đồ cổ run run, có vẻ như sợ thật.
Ba người Cố Khanh không sợ, họ đang chờ phút này đây, mắt nhìn chăm chú dưới lầu.
Quả nhiên, dưới lầu có một ‘người’ mặc áo cưới màu đỏ, tóc đen xõa dài chậm rãi đi hướng nơi nào.
"A a a! Cô Dâu Ma!” Anh chủ tiệm đồ cổ thét chói tai như gái.
Đối lập là khuôn mặt bình tĩnh của ba người Cố Khanh, à mà trong bình tĩnh còn mang chút ngờ nghệch.
Bọn họ đến để trừ quỷ, xin hãy nói cho họ biết nên làm gì với người giả quỷ bề ngoài giống hệt quỷ này?
Thở dài.
Không cần nói nhiều, từ khí tràng độc đáo của mỗi người, Cố Khanh đã phân biệt ra người kia là ai.
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Du và Khương Mặc Ngôn thì chắc cũng suy đoán được, nhưng không biết hai người dùng biện pháp gì phân biệt ra.
Hôm sau, trong cửa hàng của Hà Phinh Đình.
Ba người Cố Khanh lại một lần nữa đi đến nơi này.
Bọn họ đi thẳng đến chỗ bà chủ tiệm Hà Phinh Đình đang ngồi trong quầy thêu hoa.
Cố Khanh hỏi một câu đầy bí hiểm:
“Bà chủ, làm như vậy có vui không?”
Hà Phinh Đình thay đổi sắc mặt, sau đó nghiêm trang nhìn về hướng Cố Khanh:
“Quý khách đang nói cái gì?"
Bộ dáng vô tội không biết gì.
Cố Khanh thầm nghĩ đây là tính đánh chết cũng không thừa nhận.
Thế là Cố Khanh lại đến gần hai bước:
“Tôi nói, khuya khoắt, giả ma dọa người, còn liên tục mấy năm trời, cô không cảm thấy nhàm chán sao?"