Anh chủ tiệm đồ cổ thấy có người thích nghe mình nói chuyện thì kể càng hăng say:
“Đương nhiên có tin đồn, tôi nghe nói thời xưa có một cô gái lúc đi lấy chồng ngang qua phố này thì gặp người ta cướp hồn. Nhưng người đó không ngờ khi vén màn kiệu hoa lên thì cô dâu ngồi bên trong lập tức dùng dao găm tự sát."
"Từ nay về sau, cô dâu tự sát không được giải thoát này lang thang trên phố này, bởi vì chết vào ngày hai mươi tháng năm nên mới hiện hình đúng vào ngày này mỗi năm.”
Cố Khanh cùng Khương Mặc Ngôn nhìn nhau một cái, anh nháy mắt ra hiệu đã biết:
“Tôi cảm thấy câu chuyện này nghe hơi không đáng tin, thời xưa thì chẳng phải tính theo âm lịch à? Vậy thì liên quan gì 205? Hơn nữa giống như anh đã nói, nữ quỷ này xuất hiện lúc nào chẳng được, cố tình hiện ra vào mấy năm nay, tôi cảm thấy đây là quỷ hiện đại, chẳng qua mặc áo cưới thời xưa.”
Anh chủ tiệm đồ cổ vỗ tay một cái: “Anh em nghĩ hay lắm, tôi cũng nghĩ giống như cậu! Tôi cho rằng Cô Dâu Ma này không biết có phải là ma thật không, nhưng phố của chúng tôi có một cửa hàng chuyên bán áo cưới thời xưa.”
Cố Khanh xen lời:
“Anh nói cửa hàng quần áo cổ đó hả? Lúc trước tôi cũng nhìn thấy, chủ tiệm đẹp ghê luôn, bộ đồ cưới đặt trong tủ kính đẹp hết chỗ chê!”
“Ha ha, Hà Phinh Đình đúng là bộ dạng xinh đẹp.” Anh chủ tiệm đồ cổ cười bí hiểm: “Tiếc rằng số của cô ấy không tốt.”
Nói đến mấu chốt rồi!
Ba người Cố Khanh lén liếc nhau.
Thẩm Du hỏi:
“Anh gì ơi, chủ tiệm đẹp như vậy, tôi còn nghĩ người ta không có bạn trai sẽ cố gắng theo đuổi, sao anh bảo là số không tốt?”
Anh chủ tiệm đồ cổ lắc đầu: “Khuyên chú em một câu, bỏ cuộc đi. Chú em nhìn anh đây, độc thân một người nhưng chưa từng muốn theo đuổi Hà Phinh Đình. Mấy năm trước Hà Phinh Đình đã chết một vị hôn phu."
Tiếp đó, ba người Cố Khanh nghe anh chủ tiệm đồ cổ miệng cộng này kể một chuyện mấy năm trước.
Hà Phinh Đình nổi tiếng xinh đẹp trong phố Thanh Linh, bởi vì vẻ mặt cổ điển cộng thêm bán quần áo cổ, cô ta mặc cổ trang làm người mẫu cho cửa hàng của mình, vừa mở cửa hàng thực thể vừa bán online, buôn bán đắt khách.
Áo cưới được trưng bày trong tủ kính là tổ truyền, truyền nữ không truyền nam, mỗi một nữ giới trong gia đình khi kết hôn đều mặc bộ áo cưới đó vào.
Tơ vàng thêu hoa văn là thợ thêu xâu từng đường kim mũi chỉ, mũ đội cũng làm bằng vàng và trân châu thật. Nên khi nhìn kỹ sẽ thấy trân châu trên mũ đội hơi vàng đục, dù bảo dưỡng kỹ đến đâu thì trân châu cũng dần đổi màu.
Mấy năm trước Hà Phinh Đình có một vị hôn phu là thầy giáo dạy môn lịch sử.
Lúc ấy đối phương đã cầu hôn Hà Phinh Đình, hai người sắp đi đăng ký kết hôn.
Nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mọi người cũng biết phố Thanh Linh xây dựng dọc sông Thanh Linh. Ngày ấy Hà Phinh Đình và vị hôn phu chuẩn bị đi cục dân chính lĩnh giấy kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.
Nhưng lúc vị hôn phu tìm đến cô ta thì phát hiện một cô gái đang ngồi trên cây cầu bắc qua sông Thanh Linh, biểu cảm trông khá lạ.
Anh ta còn chưa lại gần thì thấy cô gái trên cầu nhảy xuống nước.
Anh ta không chút suy nghĩ nhảy xuống nước cứu người.
Thật ra sau khi nhảy xuống nước thì cô gái kia đã hối hận, cô ta mới bị thất tình, đứng bên cầu một lúc nhất thời luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống.
Nhưng khi rơi vào nước, nước sông lạnh băng dường như kéo ghì cô ta xuống, thế là cô ta sợ hãi, cô ta chưa muốn chết.
Cô ta không biết bơi, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy trong nước.
Vị hôn phu xuống nước rất kịp lúc, nhanh chóng bắt lấy cô gái nhảy sông.
Nhưng cô gái kia quá sợ hãi, ôm chặt anh ta, khiến anh ta khó khăn bơi.
Đúng dịp đang là mùa đông, có thể tưởng tượng nhiệt độ nước sông vào mùa đông.
Có người nghe tiếng kêu cứu chạy tới.
Bùm!
Lại một người nhảy xuống nước.