Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 310 - Chương 311: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 311: Vô Đề

“Ý này hay, tôi có một mình chẳng vướng bận gì, vừa lúc cũng ra ngoài chơi một ngày.”


“Được đấy, hay là chúng ta đều ra ngoài. Dù sao buổi tối nghe thấy quỷ khóc sói tru cũng ngủ không được."


Ba người hiển nhiên ký ức còn mới mẻ với vụ Cô Dâu Ma, đều lựa chọn cách chủ động né tránh.


Ba người quyết định xong tiếp tục tám chuyện.


“Mấy anh nói xem, tại sao là 205?”


“Âo tôi biết? Nhưng nghe đâu nhiều người hoài nghi cửa hàng bán quần áo cổ, là cửa hàng của Hà Phinh Đình ấy, áo cưới trong tủ kính đó có vấn đề.”


Ồ, thì ra bà chủ của cửa hàng quần áo cổ kia tên là Hà Phinh Đình, quả nhiên tên cũng cổ điển như con người của cô ta.


(


) Phinh Đình nghĩa là thướt tha, duyên dáng.


Xem ra không chỉ mình Cố Khanh ôm hoài nghi về bộ áo cưới kia.


“Ấy, mấy người toàn đoán lung tung thôi.” Ông chủ Khôn Mập ở bên cạnh hóng chuyện lúc này xen lời: “Mọi người đều là láng giềng, các người nói như vậy thì sau này Hà Phinh Đình sống thế nào ở phố này? Hơn nữa nếu bảo có quan hệ với Tiểu Hà thì sẽ không là Cô Dâu Ma mà nên là”


Dường như ý thức được chính mình nói lỡ miệng, Khôn Mập nhanh chóng di chuyển đề tài: “Được rồi được rồi, cả lũ nhát gan, muốn đi ra ngoài chơi thì cứ đi, nhưng đừng đồn lung tung nữa tội người ta.”


Cố Khanh có chút rối rắm, cho nên vừa rồi Khôn Mập buột miệng về chuyện gì?


Tối hôm sau, đúng ngày hai mươi tháng năm.


Đêm khuya mười một giờ rưỡi.


Trên phố Thanh Linh một mảnh tĩnh lặng.


Nguyên con phố không có một cửa hàng nào còn mở, từ cửa hàng tầng dưới đến hộ gia đình ở tầng trên, không nhà nào bật đèn. Ngay cả quán bar thường này mở từ chạng vạng đến sáng sớm ngày thứ hai hiện giờ cũng đóng cửa sớm.


Chỉ có đèn đường còn lấp lóe tia sáng mờ tối.


Cố Khanh, Thẩm Du và Khương Mặc Ngôn ở trong căn phòng tầng trên một tiệm đồ cổ vị trí giữa phố, lặng lẽ xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới.


Tại sao ba người ở đây?


Việc này phải nói từ quán mì thịt bò hôm ấy.


Ngày đó trong quán mì, ba hộ gia đình của phố Thanh Linh rủ nhau đi ra ngoài.


Chờ ba người đàn ông kia ăn xong, Cố Khanh, Khương Mặc Ngôn và Thẩm Du lại gần, ngụy trang thành người thích chuyện ma quái, xin thuê phòng ở tầng trên của họ.


Cái gọi là có tiền có thể sai khiến ma quỷ.


Từ một trăm tệ bắt đầu tăng giá, khi đến con số năm trăm thì người đàn ông độc thân mở một tiệm thoạt trông là hiệu đồ cổ trên thực tế bán toàn đồ dỏm đã đồng ý.


Năm trăm tệ một đêm, không lỗ!


Đương nhiên, vì bảo chứng ba người Cố Khanh sẽ không ăn trộm đồ nhà mình, chủ tiệm độc thân này vượt qua nỗi sợ với Cô Dâu Ma, nói phải ở lại trông chừng họ.


Lúc nói trả năm trăm tệ một ngày thì hai người đàn ông khác cũng hơi động lòng, chẳng qua cuối cùng ba người Cố Khanh chọn hiệu đồ cổ.


Tại sao lựa chọn hiệu đồ cổ?


Đầu tiên, người đàn ông này đồng ý sảng khoái nhất.


Thứ hai, nhà của người này nằm giữa phố Thanh Linh, tầm nhìn tốt nhất.


Quan trọng nhất là người đàn ông này rất nhiều chuyện!


Dựa vào tình cảm năm trăm tệ, Cố Khanh kêu Thẩm Du và Khương Mặc Ngôn tiến lên hỏi thăm tình huống, một mặt là tìm hiểu về Cô Dâu Ma, thí dụ như lời đồn xuất hiện từ bao giờ, có ai thấy tận mắt không.


Ngoài ra Cố Khanh dặn hai người moi tin, hỏi chuyện liên quan Hà Phinh Đình mà ông chủ quán mì Khôn Mập lúc ấy kịp ngậm miệng không nói.


Quả nhiên, người đàn ông kia có gì cũng tuôn ra hết.


Nghe nhóm Cố Khanh tò mò hỏi thăm, trên đường dẫn bọn họ đi tiệm đồ cổ, người đàn ông liến thoắng nói:


“Cô Dâu Ma ấy hả, hình như truyền ra từ vài năm trước. Mà cũng kỳ, nếu là nữ quỷ thời xưa thì hiện ra lúc nào chẳng được, tại sao đột nhiên xuất hiện mấy năm gần đây?”


Thẩm Du tò mò hỏi:


“Ồ? Vậy trước đó mấy người không có tin đồn gì liên quan lai lịch của Cô Dâu Ma này à?”


Cố Khanh cũng phối hợp giương mắt tò mò nhìn.


Bình Luận (0)
Comment