Có người đã từng chuyên môn mang thiết bị ghi hình, thuê một gian phòng nằm bên trên cửa hàng, lắp thiết bị ghi hình hướng phố Thanh Linh, yên lặng chờ Cô Dâu Ma đến.
Mười một giờ mười lăm phút, tiếng nức nở truyền tới, một bóng dáng mặc áo cưới màu đỏ chậm rãi đi đến, hắn nhìn thấy một cô dâu này đúng là không có mặt.
Camera luôn hoạt động.
Nhưng kỳ lạ là hôm sau, người kia nhìn hình ảnh ghi lại thì phát hiện khúc quay Cô Dâu Ma chỉ có một màu đỏ rực, giống như bị gạch men, không thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Thanh niên quay Cô Dâu Ma xui xẻo ba tháng, ăn cơm bị nghẹn, đi đường bị xe đạp đụng, đang ngủ bỗng rớt xuống gầm giường, chuyện xui xẻo nhiều không kể xiết.
Hơn nữa, mỗi ngày buổi tối đều sẽ mơ thấy có quỷ bám lấy mình.
Thanh niên thích chuyện ma tự dọa mình thần kinh suy nhược, đến hiện tại cũng không dám đi ra đường buổi tối.
Tuy cho tới nay Cô Dâu Ma ở phố Thanh Linh chưa gây ra sự kiện ác tính nào, nhưng sự kiện này liên quan linh dị, cần Bộ Đặc Dị đi xem, nếu có thể giải quyết thì cố gắng giải quyết.
Vừa lúc vài ngày nữa là đến ngày hai mươi tháng năm, có thể đi điều tra vụ Cô Dâu Ma.
Cố Khanh, Thẩm Du và Khương Mặc Ngôn ngụy trang thành hai người địa phương mang theo bạn từ thành phố khác đến phố Thanh Linh chơi, tiện thể điều tra manh mối về Cô Dâu Ma.
Phố Thanh Linh là một con phố cổ thời Minh Thanh, cửa hàng hai bên đường bán một số đồ kỷ niệm và giả cổ.
Ba người ngụy trang thành du khách bình thường, đi dạo thăm thú, vừa tập trung quan sát tình huống trên phố Thanh Linh.
Họ mua ít đồ rồi giả vờ nói chuyện phiếm với chủ tiệm, thí dụ như về Cô Dâu Ma, muốn tìm hiểu thông tin cơ bản.
Nào ngờ chủ tiệm ở đây dường như bị sợ, nghe hỏi thăm về Cô Dâu Ma lập tức khép lại miệng, dù dúi tiền cho thì họ cũng không chịu nói.
Đi vào từ đầu đường đến cuối ngõ.
Cố Khanh dừng bước chân trước một cửa hàng bán quần áo cổ.
Trong cửa hàng này bán đủ loại quần áo cổ, có kiểu tình nhân, kiểu dành cho người nhà, đương nhiên có cả áo cưới cổ đại.
Áo cưới cũng chia làm mấy loại, cửa hàng này trưng bày trong tủ kính là loại chỉ dành cho trưng bày chứ không bán, tuyệt đối tinh mỹ!
Trong tủ kính chia hai bộ đồ cho nam và nữ, đều dùng chỉ vàng thêu hao văn rồng phượng bằng thủ công, cộng thêm mũ bằng vàng ròng khảm trân châu làm đẹp, tuyệt đối có thể đánh động trái tim của bất cứ cô gái nào.
Chủ tiệm là một người đẹp, vẻ đẹp cổ điển mặt trái xoan, chân mày lá liễu, mắt đơn phượng, nếu mặc vào áo cưới trong tủ kính này hệt như cô dâu từ cổ đại xuyên việt hiện đại.
Về bộ áo cưới trong tủ kính, chủ tiệm rất kiên quyết: “Không bán, cũng không cho thuê.”
Cố Khanh vốn cho rằng áo cưới trong tủ kính có lẽ liên quan sự kiện Cô Dâu Ma, nhưng cô dọa một vòng trong cửa hàng, vô luận là áo cưới hay chủ tiệm thì cô đều không cảm thụ được có bất cứ quỷ khí.
Đi dạo từ đầu phố đến cuối hẻm, trừ mấy quỷ hồn lang thang không có thần trí ra chẳng tìm được manh mối có giá trị gì.
Đến giữa trưa, ba người vào một quán mì thịt bò nổi tiếng trong phố Thanh Linh ăn trưa.
Diện tích quán mì không lớn nhưng đông khách. Ba người Cố Khanh may mắn tới sớm, tìm được chỗ ngồi, chứ không thì e rằng không được dịp ăn.
Chủ tiệm là một người mập mạp, cười híp mắt giống như phật Di Lặc, người xung quanh đều gọi là Khôn Mập.
Mì thịt bò cũng rất ngon, sợi mì dai, nước lèo tươi ngon, thịt bò tươi mới.
Quan trọng nhất là, lúc ăn mì thịt bò nhóm Cố Khanh tình cờ nghe được đối thoại của người ở bàn kế bên.
Ngồi ở bàn đó hẳn là hộ gia đình sống gần đây, ba người đàn ông vừa xì xụp ăn mì vừa nói nhỏ.
“Ê, ngày đó chắc sắp tới rồi?”
“Thì đó, là ngày mốt.”
“Tôi nghĩ kỹ rồi, hôm đó sẽ cùng người nhà đi ra ngoài chơi một ngày, hôm sau mới về.”