Sơn Linh rụt người trong túi áo của Khương Mặc Ngôn, nó khẽ kêu, âm thanh nhỏ bé đến mức trừ Cố Khanh dựa vào mắt phát hiện một cục màu tím bị ánh sáng vàng bao phủ ra, không ai phát hiện sự tồn tại của Sơn Linh.
Sơn Linh rất vất vả, bị người bắt đi từ núi hoang đến thủ đô, may mắn không bị ăn, nhận một người bình thường làm chủ nhân. Chủ nhân không thể tu luyện khiến nó suýt chút bởi vì không có linh khí mà đói chết.
May mà hiện tại chủ nhân có thể tu luyện, nó cũng khó khăn lắm mới trở về.
Sơn Linh vùi mình trong túi của Khương Mặc Ngôn đi đến thành phố S thì hít một hơi linh khí thật sâu, linh khí ở đây thích hợp cho Sơn Linh nhỏ bé như nó hơn.
Sơn Linh nhỏ tràn đầy thỏa mãn suy nghĩ hôm nào dụ chủ nhân cùng mình về núi hoang một chuyến.
Rời khỏi lâu như vậy, không có linh khí tẩm bổ, không biết núi hoang kia còn ổn không.
Trong lúc Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn nói chuyện, Thẩm Du đã thuận thế mang theo Đổng Diệu Diệu, đạo trưởng Huyền Thanh thụt lùi mấy bước, dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn giao lưu.
Chờ khi Cố Khanh phát hiện không khí hơi lạ thì thấy trong mắt của mấy người kia viết đầy chữ ‘ố ồ, có thâm cung bí sử!’.
Bên ngoài chợt vang tiếng giày cao gót đi đường, Lệ Hoan mặc váy bao mông, dáng người nóng bỏng đi vào.
Lệ Hoan vào cửa thấy thành viên mới và cũ đã đến đông đủ: “Xem ra các người đã làm quen với nhau, vậy không cần tôi giới thiệu nhiều.”
Lệ Hoan tỉnh lược phân đoạn giới thiệu người mới, phát tư liệu cho mọi người:
“Gần đây hơi bận, tôi nhận được nhiều tư liệu có lẽ có sự kiện linh dị, mọi người chia tổ điều tra đi, nếu không có vấn đề thì báo cáo hủy, có vấn đề thì nhanh chóng giải quyết, không giải quyết được hãy gọi cho tôi, chúng ta lại thảo luận phương án."
Lệ Hoan chia hai phần tư liệu khác nhau, ai cầm chung tư liệu thì tự động chia làm một tổ.
Cố Khanh, Thẩm Du, Khương Mặc Ngôn cầm cùng một phần tư liệu, nội dung về cô dâu mặc váy cưới.
Câu chuyện phát sinh ở phố Thanh Linh.
Phố Thanh Linh là một con phố cổ dọc bờ sông thành phố S, đã có lịch sử mấy trăm năm.
Tương truyền, không biết bắt đầu từ khi nào trên con phố xuất hiện một sự kiện linh dị Cô Dâu Ma.
Chuyện này phát sinh vào ngày hai mươi tháng năm hàng năm, từ mười một đến mười hai giờ tối.
Ngày hai mươi tháng năm lần đầu tiên, một hộ gia đình trên con phố đó bỗng nghe tiếng nức nở khe khẽ từ đầu đường truyền đến cuối đường.
Hộ gia đình lá gan hơi lớn khi nghe tiếng nức nở đã đứng dậy, mở cửa sổ nhìn xuống lầu.
Sau đó trông thấy một cô gái mặc áo cưới cổ đại màu đỏ, không, có thể là nữ quỷ, đi trên đường, vừa đi vừa nức nở.
Dường như cảm giác được có người đang nhìn chính mình, Cô Dâu Ma chậm rãi quay đầu lại nhìn hướng cửa sổ mở ra.
"A!!!"
Hộ gia đình to gan kia hết hồn, theo lời khai thì người này nhìn thấy một khuôn mặt không có ngũ quan.
Chờ âm thanh xa dần, người này nâng cao tinh thần nhìn trộm ngoài cửa sổ, không thấy gì cả.
Hôm sau, mấy láng giềng ‘may mắn’ nhìn thấy Cô Dâu Ma tụ tập lại trò chuyện, thế là câu chuyện về Cô Dâu Ma đã truyền ra.
Nhưng suốt một năm đó Cô Dâu Ma không xuất hiện lại.
Mãi đến ngày hai mươi tháng năm của năm sau.
Lại nghe tiếng nức nở, nhìn thấy bóng dáng mặc áo cưới đỏ.
Mọi người tìm được quy luật, mỗi năm vào ngày hai mươi tháng năm, buổi tối từ mười một giờ đến mười hai giờ là lúc Cô Dâu Ma xuất hiện.
Chuyện Cô Dâu Ma đồn ra ngoài, phố Thanh Linh trở thành chỗ có ma nổi tiếng.
Lúc bình thường không có gì, du khách qua lại đông đúc. Cứ đến ngày hai mươi tháng năm hàng năm là sẽ có nhiều người thích kinh dị tới đây, muốn tìm kiếm bí mật của Cô Dâu Ma.