Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 307 - Chương 308: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 308: Vô Đề

Tìm mãi không ra người phụ nữ trong tranh vẽ, từ trí nhớ vụn vặt của Hồ Nhất Minh cũng không có manh mối giá trị nào liên quan người phụ nữ kia, trừ cô ta tên là ‘Anh’, bởi vì Hồ Nhất Minh từng nghe linh hồn bị nhét vào thân thể của mình gọi cô ta là A Anh.


Trong tình huống như vậy thì Lệ Hoan cũng chỉ có thể gửi hình vẽ A Anh về tổng bộ, cố gắng hết sức phát tán ra ngoài.


Lệ Hoan tin tưởng một người phụ nữ dùng linh hồn của thiếu nữ thanh xuân để nuôi thân thể mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ không dễ lấy được của mình.


Vài linh hồn hiện tại không thể kéo dài lâu, A Anh này chắc chắn sẽ lại phạm án trong tương lai gần.


Đến lúc đó, đồng sự nào giữ tranh vẽ A Anh chắc sẽ dễ tra án hơn.


Còn về Hồ Nhất Minh thì tình huống hơi khó giải quyết.


Về mặt linh hồn thì Hồ Nhất Minh xác thực là vô tội, hắn không giết người.


Nhưng kẻ sát nhân lại dùng thân thể của hắn giết người, hơn nữa cảnh sát cũng tìm được chứng cứ.


Trong tình huống này, nếu cho Hồ Nhất Minh được vô tội thả ra thì người nhà của những nạn nhân sẽ không đồng ý.


Nhưng xem Hồ Nhất Minh như hung thủ nhốt vào ngục giam, thậm chí phán xử tử hình thì quá oan cho hắn.


Về sau, suy xét đến thân thể của Hồ Nhất Minh từng bị nhét vào một linh hồn bạo ngược, chịu đựng hai linh hồn đè ép, nếu không điều dưỡng có lẽ sẽ ảnh hưởng tuổi thọ.


Cộng thêm bị linh hồn bạo ngược ảnh hưởng lẫn nhau, linh hồn của Hồ Nhất Minh có biến hóa không xác định.


Cục cảnh sát và Bộ Đặc Dị nhất trí cho rằng, có thể đưa Hồ Nhất Minh đến trại an dưỡng an dưỡng, nhưng trong quá trình an dưỡng hắn phải bị nhân viên chuyên môn giám thị, sẽ bị hạn chế tự do cuộc sống.


Cho tới khi bộ môn xác nhận thân thể hoặc linh hồn của Hồ Nhất Minh đều không có vấn đề gì thì sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn đổi một thân phận, có cuộc sống mới.


Hồ Nhất Minh lập tức đồng ý sắp xếp của chính quyền.


Thật ra khi Bộ Đặc Dị lấy thông tin từ trong óc của hắn, biết thân thể của mình đã từng bị lệ quỷ khống chế giết người thì Hồ Nhất Minh mềm nhũn ngã xuống đất không dậy nổi.


Nhà nước giám thị cũng là một loại bảo hộ, Hồ Nhất Minh bị sự kiện linh dị dọa sợ, vô cùng đồng ý được chuyên môn phái người theo dõi.


Cách mấy ngày.


Cố Khanh nhận thông báo quay lại bộ môn.


Trong tin nhắn Lệ Hoan gửi có nói chi nhánh của họ sẽ nghênh đón một thành viên mới.


Khi Cố Khanh vội vàng chạy đến Bộ Đặc Dị, người trong bộ môn gần như tới đông đủ.


Các đồng nghiệp vây quanh một người đàn ông ở giữa, dường như đang nói chuyện gì.


Cố Khanh đi vào thì ngạc nhiên phát hiện là một người quen.


Cô nhìn người đàn ông quen thuộc ở trước mắt, kinh ngạc hỏi:


“Khương Mặc Ngôn, sao anh ở đây?”


Thoạt nhìn sức khỏe của Khương Mặc Ngôn đã khá hơn nhiều, mập hơn trước một chút, không còn bộ dạng gầy như cây tre bệnh tật lâu năm nữa.


Hiện tại trừ trên mặt còn hơi nhợt nhạt ra, hoàn toàn là một anh đẹp trai.


Khương Mặc Ngôn nhìn thấy Cố Khanh cũng lộ ra một nụ cười:


“Tôi là thành viên vừa gia nhập vào bộ môn, sau này chúng ta là đồng sự, xin giúp đỡ nhiều hơn.”


Cố Khanh nói:


“Tôi cứ nghĩ anh sẽ cùng tôi quen thuộc một chút rồi mới đi làm.”


Khương Mặc Ngôn chỉ vừa bắt đầu tu luyện, sao anh hai Tạ Giác có thể trực tiếp cử Khương Mặc Ngôn đến chi nhánh?


Khương Mặc Ngôn mỉm cười bí hiểm nói:


“Tôi xin chuyển đến chi nhánh, bộ trưởng cũng đồng ý."


Nụ cười của Khương Mặc Ngôn trông hơi gian, làm Cố Khanh căng thẳng thần kinh.


Nhìn biểu cảm cảnh giác của cô, Khương Mặc Ngôn mới giật mình nhận ra mình lỡ để lộ một chút bản tính, vội ẩn giấu đi, khiến nụ cười trở nên đơn thuần một chút.


Bình Luận (0)
Comment