Trong hình chụp cuộc sống thì xinh đẹp, trong hình ảnh lúc chết thì vết thương đầy người đối lập rõ rệt.
Hồ Nhất Minh chỉ liếc mắt qua đã sợ hãi run bắn, nếu không phải bị còng vào bàn thì hắn đã co chân bỏ chạy.
“Đây là cái gì?! Mau lấy ra đi! Lấy đi!!!”
Tần Nghĩa cất vào hình chụp xác chết.
Nếu Hồ Nhất Minh thật sự diễn kịch thì Tần Nghĩa phải bội phục kỹ thuật diễn của hắn, Oscar nợ hắn một chiếc cúp!
Nhưng nếu Hồ Nhất Minh không diễn kịch, vậy phỏng chừng Hồ Nhất Minh chỉ là con tốt thí bị người phụ nữ trong màn nước chuẩn bị sẵn, tùy thời có thể vứt bỏ.
Tần Nghĩa gõ mặt bàn, hỏi:
“Nhìn kỹ xem, trong hình chụp trên bàn có người nào anh biết không?”
Hồ Nhất Minh kinh hoàng lén liếc một cái, thấy hình chụp xác chết đã bị lấy đi mới dám nhìn kỹ.
Hồ Nhất Minh tỏ vẻ không biết mấy người khác, nhưng cô gái mặc váy đỏ, tức là cô gái vào nhà sách sau đó bị hại, hắn nói:
"Chắc đây là bạn gái cũ cũ cũ của tôi.”
Mặt Tần Nghĩa không cảm xúc ghi chép lại lời khai, sau đó lấy ra một thứ, không phải hình chụp mà là tranh vẽ người phụ nữ trong màn nước, hình vẽ trẻ nhất.
“Anh biết người phụ nữ này không?”
Hồ Nhất Minh nhìn thoáng qua, không kiềm được huýt sáo: “Cực phẩm! Nhưng tôi chưa gặp bao giờ, phụ nữ đẹp như vậy nếu gặp rồi chắc chắn tôi sẽ nhớ kỹ."
Bên ngoài có người gõ cửa.
Tần Nghĩa đi ra ngoài, cấp dưới báo rằng:
“Đội trưởng, vừa nhận được tin tức, tìm được sợi quần áo và DNA của người bị hại trong nhà Hồ Nhất Minh.”
Việc này càng rắc rối, Tần Nghĩa thầm nghĩ. Một người phụ nữ có năng lực đặc biệt ném hết hiềm nghi giết người cho một ‘con tốt thí’ thì còn nơi nào mà ả không đến được?
Người của Bộ Đặc Dị lại bị mời đến.
Lần này là mời bọn họ xem giùm trên người của Hồ Nhất Minh có bị giở trò gì không.
Lần này Bộ Đặc Dị bó tay.
Hồ Nhất Minh không giết người, nhưng ‘Hồ Nhất Minh’ thì có.
Nói như vậy nghe như Hồ Nhất Minh có tinh thần phân liệt.
Trên thực tế lý giải điều này cũng giống tinh thần phân liệt.
Hai tháng trước Hồ Nhất Minh là một cậu ấm bình thường, nhưng về sau đã được chọn làm tay sai.
Người phụ nữ trong màn nước lấy linh hồn nuôi dưỡng cho thân thể của mình, hiển nhiên có bản lĩnh không nhỏ về mặt linh hồn.
Ả nhét một linh hồn vào trong thân thể của Hồ Nhất Minh.
Một linh hồn tàn bạo, thích hành hạ phụ nữ đến chết.
Bình thường Hồ Nhất Minh vẫn sống nhàn nhã như cậu ấm.
Nhưng khi gặp linh hồn nào mà ả ta cần thì thân thể của Hồ Nhất Minh sẽ bị một người khác chiếm cứ ngay.
Linh hồn đó trợ giúp người phụ nữ kia bắt cóc, ngược đãi, đợi đến một thiếu nữ tuổi xuân bị hành hạ khiến linh hồn vô cùng yếu ớt thì giết chết đối phương.
Linh hồn yếu ớt vừa lúc có thể làm sản phẩm dinh dưỡng bị ả ta hấp thu.
Lần trước Hồ Nhất Minh suýt bị bắt, về sau lại giết một người đặt trước cửa cục cảnh sát, từ đó hắn thành con cờ bị vứt bỏ.
Người phụ nữ hút đi linh hồn dư thừa trong thân thể của hắn, biến mất không còn dấu vết.
Còn Hồ Nhất Minh, đừng nhìn hiện tại hắn có vẻ bình thường, nhưng linh hồn từng bị buộc ở chung với linh hồn tàn bạo khác, sống chật chội trong một thân thể thì sẽ bị chút ảnh hưởng, tính cách của Hồ Nhất Minh sẽ dần thay đổi. Thân thể của hắn bởi vì không chịu nổi hai linh hồn, rồi cũng sẽ yếu đi.
Những tình huống này được đám người Lệ Hoan suy luận dựa trên thông tin từ mảnh nhỏ trong ký ức của Hồ Nhất Minh, sau khi bọn họ thấy trạng huống linh hồn của hắn không ổn.
Nguyên nhân Hồ Nhất Minh được chọn là vì mấy tháng trước hắn ôm cô gái váy đỏ khi đó còn là bạn gái của hắn đi qua một con phố, nhìn thấy một bà già mặt nhăn nheo.
Bạn gái thấy bà già kia, nổi hứng hỏi một câu:
“Anh yêu em không? Nếu em già giống như bà cụ kia thì anh còn yêu em chứ?”
Lúc ấy Hồ Nhất Minh trả lời rằng:
“Anh tin dù em già rồi cũng là một bà già xinh đẹp, còn cái bà kia hả, xấu xí, không phù hợp thẩm mỹ của anh!”
Vì một lần đùa giỡn này, Hồ Nhất Minh bị chọn, bạn gái cũ của hắn cũng được chọn.