Làm bạn cùng phòng, nhóm Cố Khanh cũng chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của Trần Nhất Khả.
Cách một ngày.
Cố Khanh nhận được điện thoại của Lệ Hoan, nói là bắt được hung thủ nhưng chỉ là một trong số đó.
Là người đàn ông hiện ra trên màn nước!
Người đàn ông này tên là Hồ Nhất Minh, một cậu ấm, sau khi tốt nghiệp đại học thì mở một quán bar, bình thường chỉ biết ăn uống chơi bời.
Có thể tìm được Hồ Nhất Minh nhanh như vậy cũng là một trùng hợp.
Hôm đó Tần Nghĩa in hình hung thủ mà Đổng Diệu Diệu vẽ ra phân phát cho đồng sự trong ngành.
Bởi vì nhờ Bộ Đặc Dị, không có chứng cứ thiết thực nên chỉ có thể tra tìm trong nội bộ cục cảnh sát, không thể dựa vào truyền thông, internet tìm hung thủ.
Sau khi đá dự ngôn phục hồi như cũ thì Lệ Hoan bỏ thêm một lớp phong ấn giao cho Tần Nghĩa, nhờ anh ấy trả lại cho Lý Bình An.
Không ngờ lúc trả đá dự ngôn thì Lý Bình An trùng hợp thấy hình vẽ hung thủ mà Tần Nghĩa đang cầm.
Tần Nghĩa thấy Lý Bình An cứ nhìn mãi hình vẽ, anh ấy không nghi ngờ gì nói:
“Có phải là nhìn có chút quen thuộc? Hai người này là hung thủ mà cậu không thấy rõ trong mơ!”
Lý Bình An do dự chỉ vào người đàn ông trong tranh:
“Anh Tần Nghĩa, hình như em biết người đàn ông này.”
Trong giọng nói mang chút chần chừ.
Tần Nghĩa tinh thần rung lên: “Thật không? Cậu hãy suy nghĩ kỹ đã gặp người này ở đâu?”
Lý Bình An suy nghĩ một lúc, có chút không xác định nói: "Người này hình như xuất hiện mấy lần gần nhà em, lúc em về nhà đã gặp anh ta, có lẽ nhà anh ta ở nơi đó.”
Đây là một manh mối quan trọng!
Tần Nghĩa không ngờ đi mòn gót giày không tìm thấy, lấy được không tốn sức chút nào.
Trong bộ môn tìm người bị tình nghi này lâu như vậy cư nhiên bị Lý Bình An phát hiện ra.
Có thể nói manh mối mà Lý Bình An cung cấp giúp nhóm Tần Nghĩa thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.
Cảnh sát nhanh chóng xác định thân phận và địa chỉ của hung thủ Hồ Nhất Minh.
Đúng là Hồ Nhất Minh ở gần nhà của Lý Bình An.
Nói chính xác hơn là một tòa nhà ba tầng kế bên nhà của Lý Bình An.
Đây là nguyên nhân tại sao đá dự ngôn dự ngôn vụ án giết người liên hoàn, chắc là do Hồ Nhất Minh ở gần, đá dự ngôn ngẫu nhiên bắt giữ được khí tràng của hắn nên mới khiến Lý Bình An có giấc mơ tiên tri.
Nhưng vụ án một lần nữa rơi vào bế tắc.
Lúc cảnh sát mang người tới cửa bắt người thì Hồ Nhất Minh mắt lim dim, vẻ mặt mờ mịt.
"Các người đang chơi cosplay à?” Hồ Nhất Minh còn tưởng là bạn đang đùa với mình.
Tới khi hắn bị còng tay, cảnh sát nâng hắn vào xe cảnh sát một cách thô bạo thì Hồ Nhất Minh mới cảm thấy không ổn.
"Các người thật sự là cảnh sát? Tại sao bắt tôi? Tôi không làm chuyện gì cả!” Biểu cảm oan ức của Hồ Nhất Minh không giống giả vờ.
Để lại một số người ở trong nhà Hồ Nhất Minh tìm manh mối, Tần Nghĩa mang theo Hồ Nhất Minh lên xe quay về cục cảnh sát.
Tần Nghĩa cảm thấy trạng huống của Hồ Nhất Minh hơi kỳ lạ, từ lúc bọn họ nhìn thấy hắn thì động tác, biểu cảm trên mặt, ngôn ngữ dùng ánh mắt chuyên nghiệp của nhân viên cảnh vụ phán đoán thì đều giống như một người vô tội.
Tần Nghĩa cảm thấy chuyện này còn lâu lắm mới kết án được.
Quả nhiên, đến cục cảnh sát, sau khi biết tình huống thì Hồ Nhất Minh kiên quyết không thừa nhận mình từng giết người.
“Các người nói bậy bạ! Tôi không thiếu tiền cũng không thiếu yêu, mắc mớ gì đi giết người?”
Hồ Nhất Minh rất oan, hắn cảm thấy mình trừ ham chơi, đổi bạn gái hơi bị nhanh ra thì chẳng có tật lớn nào, tại sao bị đóng đinh vào tội giết người?!
Tần Nghĩa cảm thấy càng thêm không ổn.
Anh ấy lấy hình chụp của mấy người bị hại ra đặt ở trước mặt Hồ Nhất Minh.