Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 305: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 305: Vô Đề

Cô nhìn lại thì thấy trên bàn đặt máy vi tính đang chiếu một bộ phim kinh dị mới được trình chiếu.


Trần Nhất Khả, Hách Viện Viện, Thẩm Thần ngồi trên một chiếc giường, vừa trùm chăn vừa xem say sưa.


Lúc Cố Khanh vào cửa đúng dịp chiếu cảnh đáng sợ nhất.


Ba người vốn hơi sợ, thấy Cố Khanh trở về ngược lại không sợ nữa.


Không sao, nhà có đại sư ở, sợ cái gì!


Cố Khanh nghe xong buồn cười, thì ra cô còn có công năng làm bạn khi xem phim kinh dị?


Cố Khanh nhanh nhẹn ngồi xuống cùng các bạn tiếp tục xem bộ phim kinh dị mới chiếu một nửa.


Trên màn hình máy vi tính, một nữ quỷ mặc váy trắng, hốc mắt chảy ra dòng máu đỏ, thè lưỡi ra định treo cổ nhân vật chính.


Hách Viện Viện ăn que cay, hỏi:


“Khanh Khanh, Quỷ Treo Cổ đều có lưỡi dài vậy sao?”


Cố Khanh lắc đầu, cô nhớ tới Quỷ Treo Cổ trong gara trường, trừ trên cổ có một sợi dây thừng xách cổ lên lang thang trong gara, hình như lưỡi của nó không mọc dài như vậy?


“Tôi đã gặp rồi, khác với quỷ trong trường.” Cố Khanh nhẹ hẫng nói: “Hơn nữa, quỷ quái giết người đâu cần dùng lưỡi làm dây thừng siết chết, không ngại bẩn à!”


Ba bạn cùng phòng: " "


A, nghe Cố Khanh nói xong bỗng cảm thấy phim hết đáng sợ rồi, bọn họ thoáng cảm thấy thiên phú của nữ quỷ trong phim hơi cấp thấp.


Các bạn cùng phòng cười giỡn xem xong nửa phần sau điện ảnh mới kể ra nhớ nhung mấy ngày nghỉ không gặp mặt.


Hách Viện Viện nói:


"Khanh Khanh, không có cậu, tụi này ở nhà luyện tập mấy ngày không vui gì cả, cùng cậu tập có hiệu quả tốt nhất."


Trần Nhất Khả và Thẩm Thần cũng liên tục gật đầu.


Bọn họ đều phát hiện ra tập ở nhà không có hiệu quả tốt bằng trong trường, tập một mình so với được Cố Khanh dẫn theo tập luyện càng là khác biệt một trời một vực.


Qua một thời gian đi theo Cố Khanh tập ‘yoga’ buổi sáng, làn da của Thẩm Thần, Trần Nhất Khả, Hách Viện Viện đều đẹp hơn, mụn lặn, da vàng đã trắng hơn trước nhiều.


Nghe lời này, Cố Khanh cười thầm trong bụng, đương nhiên là tập với cô có hiệu quả hơn, dù sao cô hút linh khí gần mình nhiều hơn.


Cố Khanh nhìn kỹ mấy bạn cùng phòng, phát hiện khí tràng quanh người họ khá tốt, xem ra gần đây không có việc lớn gì.


Ủa?


Không đúng.


Cố Khanh chuyển qua nhìn Trần Nhất Khả, xem thật kỹ.


Trần Nhất Khả bị nhìn gai người:


“Gì vậy? Nhìn kiểu đó làm sợ lắm nha.”


Cố Khanh phát hiện, mấy ngày không thấy, khí màu xanh trên người Trần Nhất Khả đột nhiên dày đặc rất nhiều.


Cố Khanh đột nhiên mở miệng hỏi:


“Nhất Khả, gần đây cậu đang viết cái gì hả?”


“Trời, như vậy mà cậu cũng nhìn ra được?!” Trần Nhất Khả không còn cảm thấy khó chịu vì bị nhìn, bị một câu nói của Cố Khanh làm hết hồn.


Trần Nhất Khả giơ ngón cái lên:


“Khanh Khanh, cậu không hổ là thần toán!”


Cố Khanh không bị dời đi đề tài:


“Trước tiên nói về gần đây cậu viết cái gì đã.”


Trần Nhất Khả thẹn thùng ấp úng nói:


“Thì tại đọc tiểu thuyết nhiều, gần đây định viết một truyện.”


Trần Nhất Khả bắt đầu viết đến bây giờ mới qua ba ngày, vốn nghĩ rằng chỉ mới bắt đầu, không biết có thành công hay không nên tạm giấu, nào ngờ không thể qua mắt Thần Toán Khanh Khanh, Trần Nhất Khả chịu phục rồi.


Thẩm Thần và Hách Viện Viện nghe Trần Nhất Khả bắt đầu viết tiểu thuyết thì dào dạt hứng thú hỏi:


“Đây là chuyện tốt, giấu làm gì! Mà cậu viết truyện gì vậy? Bọn này có thể giúp cậu thêm lượt view.”


Không ngờ rằng Trần Nhất Khả lần này kiên cường, tuy không thể qua mắt được Cố Khanh đành hé lộ chuyện viết tiểu thuyết, nhưng kiên quyết giấu bút danh và tên truyện.


Theo như lời Trần Nhất Khả nói là:


“Bây giờ chỉ là người mới, sao không biết xấu hổ đi ra khoe khoang.”


Nếu Trần Nhất Khả không muốn nói, mọi người không hỏi nhiều, thuận thế dời đề tài.


Có một số người khi viết tiểu thuyết cũng có tính tình giống như vậy, thứ mình viết ra thoải mái cho người lạ xem hoặc bình luận, nhưng nếu là người quen đọc thì tác giả sẽ cảm thấy lúng túng vô cùng.


Bình Luận (0)
Comment