Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 304: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 304: Vô Đề

Nguyên một thau linh tuyền đặt ngay chính giữa trận pháp.


Lệ Hoan bỏ đá dự ngôn vào trong thau.


Mọi người đều rời khỏi phạm vi trận pháp, trừ Lệ Hoan.


Cô ấy đứng chính giữa, thúc đẩy trận pháp vận hành.


Linh khí bắt đầu nhanh chóng hội tụ vào giữa trận pháp, thông qua Lệ Hoan hướng dẫn tụ vào linh tuyền.


Đá dự ngôn ở trong nước lóe tia sáng thần bí.


Người chung quanh yên lặng chờ đợi.


Đá dự ngôn hấp thu linh khí có giới hạn.


Linh khí không ngừng hội tụ, đá dự ngôn vốn giống như trời sao chậm rãi đổi màu, biến thành một viên đá màu trắng, giống như ngọc thạch vậy.


Lệ Hoan hướng dẫn linh khí trong đá dự ngôn bùng nổ.


Nước linh khí trong thau bị Lệ Hoan đập bắn lên cao hình thành màn nước.


Dường như có cái gì hiện ra trong màn nước.


Mọi người tập trung tinh thần nhìn cảnh tượng hiện ra trong màn nước.


Một người đàn ông và một bà già?


Tách!


Tần Nghĩa không kiềm được dùng di động chụp hình, có lẽ đây là bề ngoài của hung thủ!


Những người khác dùng ánh mắt kỳ dị nhìn qua Tần Nghĩa, lát nữa anh ấy sẽ biết đôi khi khoa học và huyền học không thể dung hòa.


Cảnh tượng kia chỉ có vài giây ngắn ngủi, sau đó hiện ra cảnh tượng thứ hai.


Vẫn là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên.


Cố Khanh ra chiều đăm chiêu. Bà già vừa nãy và người phụ nữ trung niên dường như mắt mày hơi giống nhau?


Tiếp đó là cảnh tượng thứ ba.


Vẫn là người phụ nữ kia, lần này ngồi bên cạnh là một người đẹp trẻ!


Sau đó màn nước biến mất, mọi thứ trở về như cũ, đá dự ngôn trở lại bề ngoài như trời sao.


Tần Nghĩa hỏi:


"Đây là tình huống gì?"


Sự mẫn tuệ của cảnh sát khiến Tần Nghĩa phát hiện điểm giống nhau trên khuôn mặt ba người phụ nữ tuổi tác khác nhau, bọn họ chắc chắn có quan hệ với vụ án giết người.


Trầm ngâm một lúc, Lệ Hoan nói ra phán đoán của mình:


“Bọn họ là cùng một người.”


Đúng vậy, hơn một tháng ngắn ngủi, từ bà già mặt nhăn nheo biến thành một người đẹp trẻ trung.


Dựa vào linh hồn chỉnh sửa vẻ ngoài của mình, hoặc nên nói phản lão hoàn đồng, đây là nguyên nhân hung thủ chuyên môn theo dõi cô gái trẻ xinh đẹp!


“Ủa? Sao hình chụp đều bị” Tần Nghĩa phát hiện hình chụp hung thủ bằng điện thoại di động của mình đều bị nhòe.


Câu thảng thốt đó khiến mọi người bật cười.


Thẩm Du vỗ vai của Tần Nghĩa, cười giải thích rằng:


“Hình ảnh lúc nãy là dựa vào linh khí mới hiển hiện ra, anh cảm thấy máy chụp hình có thể chụp được linh khí sao?”


"Thì ra là như vậy!” Tần Nghĩa cũng biết mình đã làm trò cười, gãi đầu cùng cười với mọi người.


Lệ Hoan chỉ hướng Đổng Diệu Diệu, nói:


“Yên tâm, trong bộ môn của chúng tôi có người làm được chuyện này, có Diệu Diệu, tùy thời tùy chỗ có thể vẽ ra hai người kia.”


Đổng Diệu Diệu không thói quen bị nhiều người nhìn chăm chú, gật đầu, cầm lấy giấy phác họa và bút đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu vẽ.


Đổng Diệu Diệu vẽ rất nhanh, rất tập trung.


Tần Nghĩa vòng qua sau lưng Đổng Diệu Diệu nhìn, thấy cách vẽ của cô ấy rất thần kỳ, hoàn toàn là sao chép hình ảnh vừa nhìn thấy vào giấy, bao gồm nhãn hiệu đồng hồ trên tay đối phương.


Tần Nghĩa mở miệng muốn hỏi rồi lại thôi.


Đổng Diệu Diệu là cô gái thuộc dạng có thiên phú, nhưng đôi khi sở hữu thiên phú như vậy chưa chắc là điều vui vẻ.


Hôm nay, lúc Tần Nghĩa rời đi có mang theo đống giấy phác họa.


Đổng Diệu Diệu có tài sao chép, nên cô ấy vẽ mỗi một lần biến hóa trên màn nước.


Cố Khanh cho rằng đã có manh mối của hung thủ, giờ chỉ còn chờ cảnh sát tra tìm, cô quyết định quay về trường trước.


“Khanh Khanh, cậu rốt cuộc về rồi!”


Cố Khanh mới vào phòng ngủ đã nhận được các bạn cùng phòng nhiệt liệt hoan nghênh.


Bình Luận (0)
Comment