Không chỉ là Lý Bình An, Tần Nghĩa ở bên cạnh cũng sợ hết hồn, thầm cảm thấy áy náy vì cậu ấy bị mình kéo vào.
Lý Bình An không muốn nhìn ánh mắt áy náy của Tần Nghĩa, đổi đề tài hỏi:
“Chị Lệ Hoan có biết em có giấc mơ tiên tri là dựa vào cái gì môi giới không? Là một số thứ chúng ta nhìn thấy được hay không thấy được?”
Cố Khanh xen lời:
“Tôi nghĩ chắc là tảng đá trên cổ của cậu.”
Lý Bình An nghi hoặc nhìn mặt dây chuyền trên cổ mình:
“Cái này hả? Đây là quà sinh nhật bạn tặng cho em.”
Lý Bình An tháo dây chuyền xuống đưa cho Lệ Hoan, cô ấy nhìn kỹ, cảm thụ hơi thở lưu động trong mặt dây chuyền.
“Đúng rồi, là nó! Chắc đây là đá dự ngôn.” Lệ Hoan còn nhớ từng đọc giới thiệu về thứ này trong phòng sách cất chứa nhà mình.
Hiển nhiên đây không phải món quà sinh nhật bình thường.
Lý Bình An nghe kinh ngạc hỏi:
“Vậy là trong khoảng thời gian này em nằm mơ tiên tri đều là bởi vì cục đá kia?"
Cố Khanh và Lệ Hoan cùng gật đầu.
Lý Bình An cảm thấy có chút hoang đường.
Nhìn mặt dây chuyền trong tay Lệ Hoan, trừ vẻ ngoài xinh đẹp tựa trời sao ra, Lý Bình An chưa từng nghĩ mặt dây chuyền này còn có tác dụng thần kỳ như vậy.
Nhưng lời của người chuyên nghiệp nói khiến Lý Bình An phải tin, món quà sinh nhật bạn mình tình cờ tặng lại là đá dự ngôn.
Lý Bình An tin tưởng người bạn đó cũng không biết chuyện này, vì lúc tặng quà nghe bảo là người đó đi ra ngoài chơi ngẫu nhiên nhìn thấy, mới mua về làm quà.
Nhưng hiển nhiên đá dự ngôn thần kỳ đến đâu, Lý Bình An là người bình thường không thể chịu nổi, với sức khỏe hiện giờ của cậu ấy mà đeo đá dự ngôn quả thực là đòi mạng.
Sau khi hiệp thương, Bộ Đặc Dị lấy danh nghĩa bộ môn mượn viên đá dự ngôn này của Lý Bình An, bọn họ tin tưởng đá dự ngôn chỉ dự ngôn vụ án giết người liên hoàn là có nguyên nhân nào đó.
Lệ Hoan vốn muốn đưa ra giao dịch trực tiếp lấy đá dự ngôn của Lý Bình An, dù sao thứ này ở trong tay người bình thường thì rất nguy hiểm.
Nhưng Lý Bình An không muốn, dù sao là quà bạn mình tặng, còn là bạn rất thân, nếu không thì cậu ấy đã chẳng mang theo suốt ngày.
Nếu tùy tiện giao dịch đá dự ngôn cho người khác, Lý Bình An cảm thấy tình bạn của mình rất rẻ tiền.
Mặt khác, có một viên đá dự ngôn thần kỳ, dưới tình huống bình thường ai mà chẳng muốn giữ lại xem như vật gia truyền?
Lý Bình An không muốn giao dịch, Lệ Hoan cũng không bắt buộc, dặn cậu khi nào muốn giao dịch hãy đến Bộ Đặc Dị. Sau đó lấy danh nghĩa bộ môn mượn dùng đá dự ngôn, cũng đồng ý khi trả lại sẽ hỗ trợ thêm một phong ấn lên viên đá.
Tác dụng của phong ấn là bình thường khi không kích phát thì chỉ là một viên đá bình thường, khi Lý Bình An gặp nguy hiểm sẽ kích phát đá dự ngôn, khiến cậu ấy có giấc mơ tiên tri.
Lấy được đá dự ngôn, Lệ Hoan mang theo Cố Khanh vội vàng quay về trong bộ môn.
Viên đá dự ngôn này rất nhỏ, chỉ to hơn trân châu một chút, không đủ để khiến mọi người thông qua nó biết hung thủ.
Nhưng Bộ Đặc Dị có biện pháp có thể mở rộng tác dụng của đá dự ngôn.
Lệ Hoan gọi về tất cả người của Bộ Đặc Dị.
Cô ấy nắm giữ đá dự ngôn, phụ trách kích phát nó tiên tri hung thủ.
Cố Khanh phụ trách vẽ bùa, bùa Tụ.
Đổng Diệu Diệu phụ trách bày trận, với thiên phú về máy vi tính của cô ấy thì dư sức bày một trận Tụ Linh.
Thẩm Du và đạo trưởng Huyền Thanh làm việc vặt, dựa theo chỉ thị của Đổng Diệu Diệu đặt bùa Tụ mà Cố Khanh vẽ vào vị trí chỉ định.
Tần Nghĩa đi theo lại đây thì phụ trách đợi chút nữa giải thích tình huống cho các đồng nghiệp của cục cảnh sát.
Cuối cùng, Lệ Hoan lấy ra đặc sản của Bộ Đặc Dị: linh tuyền ẩn chứa chút linh khí trong dãy núi nào đó của núi Thiên.