Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 316 - Chương 317: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 317: Vô Đề

Sau khi rơi xuống đáy nước, bởi vì ba người đứng gần nên ba lồng không khí tự động hợp thành cái lồng lớn, xem ra đám người cuồng nghiên cứu kia làm nghiên cứu cũng nhân tính hóa thật.


Rõ ràng ở đáy nước nhưng có thể hít thở không khí mới mẻ, đi ở đáy sông có nước bùn mềm nhưng như giẫm trên đất bằng.


Nếu không phải nhìn xung quanh là sóng nước dập dờn và đủ loại sinh vật dưới nước thì sẽ không cảm thấy chính mình đi ở đáy nước, cảm giác này giống như thế giới đáy nước trong công viên nước.


Thời gian của Tị Thủy Châu có hạn, nhóm Cố Khanh không có thời gian thưởng thức phong cảnh đáy sông hiếm thấy, lập tức bắt đầu tìm kiếm.


Bọn họ không tìm tòi lung tung, âm khí mỏng manh trên mặt sông vẫn còn đó, ở đáy sông ngược lại càng thêm dày đặc.


Lấy âm khí làm kim chỉ nam, ba người Cố Khanh lần mò theo đó tìm được nơi có âm khí nặng nhất đáy sông.


Chỗ đó nằm trong bụi rong.


Bởi vì rong mọc um tùm, còn là ở đáy nước nên trông đen thui.


Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện cảnh tượng nổi da gà.


Dưới bụi rong um tùm mơ hồ có thể nhìn thấy từng bộ xương trắng với đủ loại tư thế giấu dưới rong.


Những cây rong rậm rạp hiển nhiên hút chất dinh dưỡng từ đám xác chết đã hóa thành xương trắng này.


Nơi đây có nhiều bộ xương nhưng bốn phía không có quỷ hồn nào.


Suy xét quần áo trang sức rơi quanh bộ xương, mặc dù một số đã mục nát không thành hình nhưng còn có thể phân biệt được đám xương này không phải rơi xuống nước cùng một lúc.


Nhớ đến Hà Phinh Đình nói điều kỳ lạ trong cái chết của vị hôn phu, ba người cùng nghĩ đến ma da tìm thế thân.


Ma da tự sát không thể đầu thai.


Truyền thuyết, bọn họ cần tìm một thế thân, chết dưới nước thay mình là bọn họ sẽ được giải thoát, lại đi đầu thai.


Vì thế một số ma da không được giải thoát sau khi có năng lực thì mê hoặc người đứng bên bờ, khiến đối phương rơi xuống nước sau đó bám chặt lấy đối phương cho tới chết.


Vị hôn phu của Hà Phinh Đình rất có thể cũng chết như vậy.


Có lẽ lúc đầu ma da tìm thế thân là cô gái thất tình, nào ngờ vị hôn phu cứu cô gái, sau khi cứu người thì anh ta bị kiệt sức, ma da di chuyển mục tiêu bám lấy anh ta.


Ba người tìm được ngọn nguồn âm khí giữa đống thi cốt, là đến từ một thứ như ốc biển.


"Đây là cái gì?"


Thẩm Du nhặt lên ốc biển, nhìn kỹ thì phát hiện trừ tỏa ra âm khí chẳng có gì khác, anh ấy đưa cho Cố Khanh.


Cố Khanh nhìn, cảm thụ bên trong có âm khí mỏng manh, cô chợt sửng sốt.


Vừa rồi hình như cô trông thấy một bóng dáng mông lung vụt qua trong ốc biển.


Cố Khanh ngẫm nghĩ, đặt ốc biển xuống đất, thử dán một lá bùa Tụ lên, lá bùa này là lúc này cô vẽ dư, vừa lúc sử dụng.


Linh khí từ bốn phía chậm rãi hội tụ rồi bỗng chốc bị ốc biển hấp thu.


Một quỷ hồn hiện ra ở trước mặt ba người Cố Khanh.


Là một người đàn ông, mặc đồ tây đẹp đẽ, khuôn mặt sạch sẽ, trông hơi quen mắt.


Là vị hôn phu của Hà Phinh Đình, Cố Khanh từng thấy tấm hình chụp chung của hai người trong phòng làm việc của Hà Phinh Đình.


“Các người là?” Anh ta lúc trước còn đang ngủ say nên hơi mờ mịt.


Giây sau anh ta tỉnh táo lại:


“Các người là quỷ sai đến bắt ta đi địa phủ sao?”


Người đàn ông tên Phương Kình Tùng mang theo một chút cười gượng hỏi ba người Cố Khanh.


Cố Khanh suýt phì cười.


Không ngờ có con quỷ chết lâu như vậy mà không phân biệt được đối phương là người hay quỷ, hiển nhiên con quỷ này đã rất suy yếu.


Nhưng sau đó Cố Khanh hơi bội phục.


Ma da thì đa số đều muốn tìm thế thân, xương trắng chồng chất dưới rong là chứng minh tốt nhất.


Nhưng nam quỷ ở trước mắt hiển nhiên từ chối đề nghị mang tính dụ hoặc này, thà núp trong ốc biển cũng không muốn tìm một thế thân đổi lấy cơ hội đầu thai chuyển thế.


Bình Luận (0)
Comment