Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 326 - Chương 327: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 327: Vô Đề

Còn về tại sao cần đầu thai để đi truy bắt lệ quỷ, một là do người địa phủ đến nhân gian không thể ở lại quá lâu, thứ hai là Khương Mặc Ngôn có kim quang công đức thêm vào khí màu tím, có thể nói là con mồi thượng đẳng.


Thôi Phán Quan hỏi:


"Nói đi, có cảm giác được hơi thở của hắn không?”


Hắn là mục tiêu mà Khương Mặc Ngôn đến trần gian truy bắt.


"Không có." Khương Mặc Ngôn phun ra hai chữ.


Vô luận là khi mất trí nhớ hoặc có trí nhớ, anh vẫn không cảm thụ được hơi thở của con lệ quỷ kia.


Hơn nữa


“Ngươi cho rằng nếu ta gặp hắn lúc chưa lấy lại ký ức thì bây giờ còn giữ được hình người sao?!”


Khương Mặc Ngôn bất mãn, lúc trước anh đau ốm như thế, giờ ngẫm lại đều do nhóm Phán Quan thao tác nhầm lẫn. Nếu không thì Khương Mặc Ngôn là Âm Dương Tuần Tra Sử mang theo nhiệm vụ đầu thai thành một ma ốm không thể tu luyện, có thể sống đến hiện tại đã là kỳ tích.


Nói đến điều này, Thôi Phán Quan cũng hơi ngượng ngùng, ngón tay gãi mặt:


“Thì tại lúc ấy Diêm Vương đại nhân giục quá, chỉ có thân phận này phù hợp yêu cầu "


Khương Mặc Ngôn rốt cuộc không kiềm được trợn trắng mắt: “Cho nên đầu thai hơn hai mươi năm, nhiệm vụ căn bản không có chút manh mối?!”


“Vô lý thật.” Thôi Phán Quan lẩm bẩm: “Dựa theo tình huống của ngươi tựa như bóng đèn lớn trong đàn quỷ quái, đi đến đâu cũng hấp dẫn quỷ chú ý, sao có thể không phát hiện ra chứ?”


Khương Mặc Ngôn chìm trong suy tư:


“Năm xưa lúc hắn chạy ra địa phủ thì đã là nỏ mạnh hết đà, có khi nào?”


Còn chưa nói xong đã bị Thôi Phán Quan ngắt ngang: “Không thể nào!"


"Năm đó Diêm Vương đại nhân chỉ có thể đánh hắn vào địa ngục Vô Gián, không thể tiêu diệt hắn, cuối cùng còn để hắn trốn thoát, tuy tiêu hao chín phần sức mạnh của hắn. Ta không nghĩ ra ở nhân gian có cái gì tiêu diệt được hắn.”


Khương Mặc Ngôn và Thôi Phán Quan lặng yên nhìn nhau thật lâu.


Cảm giác mình sắp hết thời gian ở trần gian, Thôi Phán Quan nói:


"Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Diêm Vương đại nhân từng nói, nếu muốn tiêu diệt hắn nhất định phải qua tay ngươi, cho nên hắn chắc chắn còn ở nhân gian. Vừa lúc ngươi đã gia nhập tổ chức chính phủ của nhân gian, có thể mượn cơ hội tra xét.”


Khương Mặc Ngôn không nói ra mình gia nhập Bộ Đặc Dị thật ra có ‘Mục đích khác’, chỉ là gật đầu: “Ta sẽ tra kỹ.”


Bên kia, Cố Khanh về phòng ngủ, cũng gặp được một chuyện thú vị.


Lúc về phòng ngủ, Cố Khanh thấy cửa đóng chặt, vốn cho rằng các bạn cùng phòng đều đi vắng, cô đang chuẩn bị lấy ra chìa khóa mở cửa.


"Meo meo.”


Cô bỗng nghe thấy một tiếng mèo kêu.


Cố Khanh cúi đầu thì thấy một con mèo Ba Tư trắng tinh ngồi xổm trước cửa phòng ngủ của họ.


Móng vuốt nhỏ cào cửa phòng bằng gỗ để lại vết cào nhạt, thường kêu meo khiến người nghe mềm lòng.


Người đi qua lại, một số cô gái bị nhan sắc của mèo xinh đẹp quyến rũ muốn vuốt, tiếc rằng mèo con lạnh lùng cao tạo không thèm để ý ai, cố chấp nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín của nhóm Cố Khanh.


Cố Khanh cũng cảm thấy lạ.


Mèo xinh đẹp thường trú rừng tre sao bỗng dưng chạy đến cửa phòng ngủ của họ?


Quan trọng nhất là, cửa có một con mèo xinh đẹp ngóng trông, vậy mà trong phòng ngủ cư nhiên yên lặng không có người đi ra mở cửa.


Vì sao mèo xinh đẹp ngồi canh trước cửa, nhìn không rời mắt?


Cố Khanh nghe bên trong loáng thoáng có tiếng nói chuyện mới nhận ra bên trong có người ở.


Cố Khanh gõ cửa hỏi:


“Viện Viện, Nhất Khả? Mấy người có ở trong phòng không? Chuyện gì vậy?”


Khi nghe giọng của Cố Khanh thì người trong phòng có phản ứng.


Bình Luận (0)
Comment