Chuột lang ở trên vai Trần Nhất Khả thì bị dọa sợ, vùi vào hõm vai của cô ấy, lộ mông mập ở bên ngoài.
Tuy không biết thứ này là gì nhưng Trần Nhất Khả bản năng thích chuột lang nhỏ, nên cô ấy mang theo nó chạy trốn.
Thẩm Thần và Hách Viện Viện thấy thế cũng chạy theo.
Ba người về phòng ngủ.
Không ngờ mèo xinh đẹp thường ngày chỉ hoạt động trong rừng tre lần này cố chấp như thế, cố ý đi theo đến ký túc xá của họ.
Kế tiếp là cảnh tượng Cố Khanh nhìn thấy lúc trở về.
Sau khi Cố Khanh biết được vụ việc, cô cúi đầu nhìn mèo xinh đẹp trong ngực, tứ chi của nó còn bị linh lực trói chặt, vẻ mặt không tha thiết sống.
Nhưng mèo xinh đẹp thường liếc hướng chuột lang trên vai Trần Nhất Khả, bộ dạng háo hức dường như chưa từ bỏ ý định vồ chuột chơi cho vui.
Cố Khanh nhìn chuột lang run cầm cập, mắt nhỏ xíu đảo quanh, thân hình trắng trẻo mập mạp quả thực rất cưng, trông không nguy hiểm.
Nhưng thứ này rốt cuộc là cái gì? Là linh hồn của chuột lang sau khi chết? Trông không giống.
Cố Khanh hỏi:
“Tôi sờ nó được không?”
Trần Nhất Khả gật đầu, cô ấy tin tưởng Khanh Khanh có thể giải thích cho mình chuyện này là sao.
Cố Khanh vươn ngón tay về phía vai của Trần Nhất Khả.
Chuột lang nhỏ đứng trên vai Trần Nhất Khả không run rẩy sợ hãi như vừa rồi, còn chủ động đến gần Cố Khanh.
Ngón tay chậm rãi chạm vào, Cố Khanh kinh ngạc phát hiện thoạt nhìn chuột lang trong suốt nhưng tay cô có thể chạm vào nó.
Sách ngọc ở trong đầu cô nhích nhẹ, đưa qua một ít tri thức.
Sau khi tiêu hóa tri thức mà sách ngọc đưa qua, biểu cảm của Cố Khanh hơi kỳ lạ.
Cô nhìn Trần Nhất Khả, hỏi:
“Nhất Khả, gần đây cậu viết tiểu thuyết thế nào?”
Cố Khanh đột nhiên hỏi câu không liên quan.
Tuy Trần Nhất Khả cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn trả lời:
"Khá tốt, rất nhiều người đều thích sách của tôi!”
“Vậy cậu có cảm thấy chuột lang này quen mắt không?” Cố Khanh chỉ chuột lang trên vai Trần Nhất Khả.
Trần Nhất Khả sửng sốt, quay đầu nhìn vai mình, chuột lang đứng trên vai cô ấy cũng nhìn lại, bốn mắt giao nhau, qua một giây, hai giây, ba giây
"A!" Trần Nhất Khả đứng bật dậy, nâng chuột lang trong tay: “Ục Ục?”
Chuột lang nhỏ nghe hai chữ này thì hưng phấn kêu lên:
“Chít chít!”
Nó vui vẻ xoay vòng tròn trong lòng bàn tay của Trần Nhất Khả.
Hách Viện Viện ngơ ngác hỏi:
“Rồi túm váy lại là chuyện gì?”
Cố Khanh nhìn chuột lang nhỏ:
“Tên của chuột lang này chắc là Ục Ục, là một nhân vật mà Nhất Khả trút nhiều tâm huyết nhất trong cuốn tiểu thuyết đó, nên mới biến thành Thư Linh.”
Thư Linh, tên như ý nghĩa, là linh hình thành từ một quyển sách.
Nguồn gốc của Thư Linh rất đơn giản, hình thành từ tâm trạng dốc hết tâm huyết sáng tác của tác giả và nhiều độc giả yêu thích.
Bởi vậy có nhiều Thư Linh, nhưng dưới tình huống bình thường không thể thấy Thư Linh.
Ba người chung phòng ngủ thấy được nó là do bọn họ đi theo Cố Khanh kiên trì không ngừng rèn luyện mỗi ngày, trong thân thể hoặc nhiều hoặc ít tích trữ linh khí.
Nguyên nhân cuối cùng có thể nhìn thấy ‘Ục Ục’, Cố Khanh ôm chặt mèo xinh đẹp vào ngực, nhìn thẳng vào nó, chắc là do con mèo này mà ra!
Mèo xinh đẹp bị Cố Khanh giam cầm, nó và cô nhìn nhau rồi chủ động nhìn sang hướng khác, liếm móng vuốt, tiếp tục giả ngu.
Ha ha, Cố Khanh cười nhạt, còn giả vờ giả vịt?
Cố Khanh xoay đầu nhỏ của mèo xinh đẹp về lại hướng cũ:
“Nói đi, chuyện gì đây?!”
“Meo~” Một tiếng mèo kêu.
Rất hiển nhiên, tuy đây là một con mèo hơi đặc biệt nhưng Cố Khanh không thể nào nghe hiểu ý nghĩa trong tiếng mèo.
"Khanh Khanh?" Hách Viện Viện thắc mắc hành vi của Cố Khanh.
“A!” Cố Khanh phản ứng lại hỏi một con mèo thì hơi bị lạ, cô buông mèo xinh đẹp xuống, tiếp tục cố định nó.
"Khụ khụ." Cố Khanh hằng giọng, nói: “Là vầy, con này”
Cố Khanh chỉ hướng chuột lang nhỏ xoay vòng quanh trong tay của Trần Nhất Khả.
“Nhóc này chắc là dần thành hình sau khi Nhất Khả bắt đầu viết tiểu thuyết, nhưng thường thì người bình thường không thể nhìn thấy Thư Linh, có thể cho các cậu đều thấy nó chắc là do con mèo này.” Cố Khanh lại chỉ vào mèo xinh đẹp vờ ngoan.