Hách Viện Viện ra vẻ sực tỉnh ngộ:
“Hèn gì tôi thấy lạ, lúc trước chẳng thấy gì, hôm đó đi rừng tre cho mèo ăn rồi bỗng dưng nhìn thấy."
Trần Nhất Khả không kiềm được chọt nhẹ chuột lang trên tay làm nó té lăn quay, biểu cảm mờ mịt giống hệt như miêu tả trong tiểu thuyết của cô ấy.
Cố Khanh xem Trần Nhất Khả thích chuột lang như vậy, nhắc nhở một câu:
“Phỏng chừng các cậu chỉ là tạm thời có thể nhìn thấy, qua một thời gian sẽ sẽ từ từ không thấy Thư Linh này nữa.”
“Ồ, vậy hả.” Ngón tay Trần Nhất Khả khựng lại, hơi thất vọng, cô ấy ngước mắt nhìn Cố Khanh: “Khanh Khanh, không có biện pháp luôn nhìn thấy sao?"
Cố Khanh lắc đầu:
“Tôi không rành về Thư Linh, theo lẽ thường thì cậu là người sáng tạo, chỉ cần cậu dốc hết tâm huyết viết quyển sách này, Thư Linh sẽ luôn ở cạnh cậu, chẳng qua cậu không nhìn thấy. Nhưng nghe nói những nhà văn tài giỏi tụ tập nhiều văn khí thì có thể thấy Thư Linh.”
Trần Nhất Khả gật đầu, tiếp tục nhìn chuột lang do mình sáng tạo nằm trong lòng bàn tay.
Thời gian có hạn, nên tranh thủ nhìn nhiều.
Thẩm Thần ở một bên nghe giới thiệu liên quan Thư Linh thì lộ vẻ mặt hơi sững sờ.
"Thẩm Thần? Cậu làm sao thế? Sắc mặt hơi kém.” Cố Khanh phát hiện ra vẻ mặt của Thẩm Thần hơi không ổn.
"Khanh Khanh." Thẩm Thần khôi phục tinh thần hỏi: “Thư Linh là chỉ có người sáng tạo ra sách mới có nó đúng không?”
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Đúng rồi.”
Thẩm Thần lại hỏi:
“Vậy Thư Linh đều tốt chứ?”
Cố Khanh cười nói:
“Cái đó thì chưa chắc, thông thường phẩm tính của Thư Linh sẽ bị ảnh hưởng từ phẩm tính của tác giả và miêu tả về nó trong sách.”
Thẩm Thần gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Vậy còn rõ ràng là người bình thường lại bỗng nhiên tuyên bố luôn yêu đương với người trong sách, có loại tình huống này không?”
Lần này thì không chỉ Cố Khanh cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Hách Viện Viện và Trần Nhất Khả cũng bị hấp dẫn chú ý.
Nghe lời của Thẩm Thần thì dường như người quen của cô ấy phát sinh tình huống như vậy?
Yêu đương với người trong sách? Là Thư Linh hình người? Hay yêu quái mượn tên Thư Linh? Hoặc chỉ là ảo tưởng của người bình thường?
Cố Khanh suy nghĩ một hồi, nói:
“Chuyện này thì tôi cũng không xác định, tôi cần nhìn thấy người mới có thể biết rốt cuộc là tình huống gì."
Thẩm Thần cũng biết, chỉ dựa vào mấy câu của mình đã bắt Cố Khanh nói rõ rốt cuộc là chuyện gì thì hơi khó.
Thẩm Thần nhắm mắt hít sâu một hơi, tiếp đó mở mắt ra:
“Tôi cần hỏi người lớn trước, đợi cuối tuần mới quyết định có nhờ cậu giúp đỡ không.”
Cố Khanh gật đầu, đây là tất nhiên:
“Kêu tôi lúc nào cũng được.”
Thành phố An và thành phố S tiếp giáp, gia đình cậu của Thẩm Thần ở thành phố này.
Cậu của Thẩm Thần họ Ngô, hai vợ chồng sinh sinh một người con gái, là em gái họ ngoại của Thẩm Thần, tên Ngô Nguyệt.
Ngô Nguyệt nhỏ hơn Thẩm Thần bốn tuổi, đang học lớp mười một.
Phát hiện Ngô Nguyệt không ổn là vào hai tháng trước, mợ của Thẩm Thần phát hiện ra.
Bởi vì Ngô Nguyệt là học sinh trung học, ở nội trú, mỗi tuần sẽ về nhà một lần.
Nhưng hai tháng trước lúc Ngô Nguyệt về nhà, mợ Ngô phát hiện con gái khác thường.
Trước kia thành tích của Ngô Nguyệt không đặc biệt giỏi nhưng cũng cỡ lớp giữa trở lên, cậu mợ Ngô chỉ tốt nghiệp THPT rất tự hào vì con gái.
Ngô Nguyệt cũng rất tiến tới, bình thường về nhà liền làm bài tập.
Mọi người đều biết, thời cấp 3 thì bài tập nhiều như núi, nếu không cố gắng, chờ trở về trường học sẽ bị tụt hậu một mảng lớn.
Nhưng ngày nào đó, tình huống của Ngô Nguyệt hơi không ổn.
Sau khi về nhà Ngô Nguyệt liền nói đi làm bài, mợ Ngô thương con gái bưng một đĩa trái cây đi phòng sách thì thấy trên bàn mở một cuốn sách, con gái không làm gì cả.
Ngô Nguyệt ngồi trên ghế, tay nâng đầu, dường như đang thẫn thờ.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt?" Mợ Ngô kêu hai tiếng Ngô Nguyệt mới tỉnh táo lại.
Ngô Nguyệt tỏ ra không vui khi mẹ mình tự tiện đi vào:
“Mẹ? Sao lại vào đây?”
“Mẹ thấy còn ngồi yên nửa ngày không nhúc nhích, có phải là gần đây học tập quá mệt mỏi?" Lúc này mợ Ngô chỉ là đơn thuần cho rằng Ngô Nguyệt chịu áp lực học tập lớn.
Ngô Nguyệt qua lao gật đầu, sau đó nói mình cần tập trung làm bài, nói mợ Ngô hãy ra ngoài đừng quấy rầy mình.