Hiện tại thấy có thứ như Thư Linh, Thẩm Thần lập tức sản sinh hoài nghi chuyện em họ nói yêu đương với nhân vật trong sách, lập tức gọi điện thoại cho cậu Ngô.
Lúc cậu Ngô nhận điện thoại của Thẩm Thần cũng rất bất ngờ:
“Thẩm Thần hả, sao vậy? Gọi điện thoại cho cậu là có chuyện gì sao?”
Thẩm Thần hỏi thẳng:
“Cậu, Nguyệt Nguyệt gần đây thế nào ạ? Có đỡ hơn không?”
Nói đến đây thì cậu Ngô buồn rầu muốn bạc đầu:
“Ài, không có chút hiệu quả, cậu đang nghĩ có nên mang Nguyệt Nguyệt đi nước ngoài khám không.”
Cậu mợ Ngô rơi nước mắt, đang yên lành sao con gái của họ thành bộ dạng này?!
Nghe thấy trong điện thoại có tiếng nức nở của mợ, giọng của cậu cũng khàn khàn, trong lòng Thẩm Thần rất khó chịu:
“Cậu có từng nghĩ có lẽ em họ bị trúng tà chăng?”
Nghe lời này, cậu Ngô thầm giật mình, một tia hy vọng dâng lên.
So với con gái bị bệnh tâm thần, ông ấy càng muốn tin con gái bị trúng tà.
Cậu Ngô hỏi:
“Thẩm Thần, có phải con biết cái gì?"
Thẩm Thần cũng không che giấu, nói ra sự hình thành của Thư Linh, nói tiếp:
“Bạn chung phòng với con rất giỏi về chuyện này, cũng là cậu ấy nói cho con biết về Thư Linh. Con nghĩ hay là để con dẫn cậu ấy đến xem em họ thử?”
Cuối cùng cậu Ngô đồng ý.
Lúc này chỉ cần có một tia hy vọng hy vọng thì ông ấy tuyệt đối không từ bỏ.
Đương nhiên, tuy rằng Thẩm Thần ở trong điện thoại hết sức tôn sùng Cố Khanh, nhưng trong lòng cậu Ngô nửa tin nửa không, dù sao bạn học của cháu gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nếu con gái thật sự trúng tà, thiếu nữ hai mươi mấy tuổi có thể giải quyết sao?
Phải công nhận, cuộc gọi của Thẩm Thần cho cậu Ngô một ý tưởng mới.
Cậu Ngô cúp điện thoại, dặn vợ vài câu rồi hấp tấp ra bệnh viện.
Đến cuối tuần, Thẩm Thần mang theo Cố Khanh đi tới bệnh viện tổng hợp của thành phố An.
Đến phòng bệnh, Thẩm Thần nhìn thấy cậu của mình đang ân cần nói chuyện với một vị hòa thượng:
“Đại sư, con gái của tôi kính nhờ ngài."
Câu nói này vừa lúc bị Thẩm Thần và Cố Khanh vào cửa nghe thấy.
Chuyện này hơi lúng túng.
Cố Khanh được Thẩm Thần mời đến giúp.
Còn vị hòa thượng này hiển nhiên là cậu Ngô nghe lời gợi ý của Thẩm Thần tự mình mời đến.
Hai bên vừa lúc đụng độ, cùng ngành kỵ nhau.
Ánh mắt Thẩm Thần xin lỗi liếc qua Cố Khanh, cô ấy hiểu rằng đây là vì cậu cảm thấy Cố Khanh quá trẻ tuổi.
Cố Khanh lắc đầu, ra hiệu không sao. Hòa thượng này có nhiều linh khí quanh thân, không chừng có thể giải quyết chuyện này, Cố Khanh đỡ phải tốn công.
Cố Khanh nhìn Ngô Nguyệt nằm trên giường bệnh, cô ta là nhân vật chính hôm nay.
Tình huống của Ngô Nguyệt rất tệ, cô ta không muốn ăn cái gì, dựa vào đường glucose cộng thêm ngẫu nhiên cứng rắn rót nước canh vào treo mạng.
Ngô Nguyệt gầy da bọc xương, hoàn toàn không giống thiếu nữ sáng sủa trong tấm hình mà Thẩm Thần đưa cho Cố Khanh xem.
Hòa thượng nhìn Ngô Nguyệt ở trên giường, nhíu mày nói:
“Vị thí chủ này thành bộ dạng như vậy dường như phần lớn nguyên nhân là do thí chủ này.”
Cố Khanh cảm thấy hòa thượng có bản lĩnh.
Quanh người Ngô Nguyệt không có hơi thở khác lạ gì, cảm giác giống như lúc trước cô nhìn Trần Nhất Khả, xem ra đúng là vì Thư Linh.
Nếu là Thư Linh, Ngô Nguyệt vốn là tác giả, hẳn là có thể hạn chế Thư Linh một chút, biến thành bộ dạng như vậy chỉ có thể nói là tự cô ta gây ra.
Cậu Ngô nghe phương trượng nói nguyên nhân là tại con gái của mình thì hơi hoang mang, chợt thấy biểu cảm của Thẩm Thần và Cố Khanh, mới nhớ ra Thẩm Thần từng nói về Thư Linh.
Cậu Ngô không bình tĩnh hỏi:
"Đây là bởi vì Thư Linh? Tiểu thuyết mà con gái của tôi viết? Chuyện chuyện này là thật sao?!”
Phương trượng ngạc nhiên nói:
“Xem ra bên cạnh thí chủ cũng có người tài ba!"
Cậu Ngô liếc qua Cố Khanh và Thẩm Thần, cười cười.
Ông ấy không ngờ bạn học mà Thẩm Thần mang tới thật sự hiểu huyền học, trong một chốc không biết nên nói cái gì, chỉ cười gượng che giấu.