Môi cậu Ngô mấp máy, cuối cùng vẫn không nhờ Cố Khanh giúp một tay, tiếp tục tập trung vào phương trượng:
“Phương trượng Nhất Tâm, bây giờ nên làm gì? Do con gái tôi viết tiểu thuyết mới chiêu đến vài thứ kia, vậy nếu tôi xóa tiểu thuyết thì phải chăng con bé sẽ khỏe lại?”
Thẩm Thần nhỏ giọng giới thiệu cho Cố Khanh:
“Phương trượng Nhất Tâm là phương trượng của chùa Bàn Nhược vùng này, chùa Bàn Nhược hương hỏa thịnh vượng, nghe nói phương trượng Nhất Tâm Phật pháp cao thâm, rất được tôn kính. Lần này cậu của tôi mời được phương trượng Nhất Tâm tới cũng giỏi rồi.”
Cố Khanh gật đầu tỏ vẻ biết.
Đề nghị của cậu Ngô là cách của người ngoài nghề, nếu xóa chữ có thể hủy Thư Linh thì còn cần gì người trong huyền học giải quyết?
Nói đơn giản thì Thư Linh là tác giả dồn hết tâm huyết đúc ra, cần sức chuyên chú rất cao, khát vọng cực độ với thứ gì đó trong sách, cộng thêm thời cơ đặc biệt nhất định thì Thư Linh mới xuất hiện ở trước mặt người khác.
Dù xóa đi, tạm không nói thứ đã đăng lên mạng có thể xóa sạch hay không, cứ cho là Ngô Nguyệt làm tác giả, ký ức liên quan nội dung truyện của cô ta có thể cắt bỏ được không?
Nghe giải thích của phương trượng Nhất Tâm thì cậu Ngô càng thêm chân tay luống cuống: “Phải làm thế nào đây? Các người luôn nói Thư Linh, rốt cuộc Thư Linh ở đâu? Phải làm sao để cứu con gái của tôi?”
Phương trượng Nhất Tâm tiến lên hai bước, niệm Phật, vươn tay đặt trên trán của Ngô Nguyệt. Cô ta rơi vào mê man, cho dù trong phòng bệnh có nhiều người nói chuyện nhưng cô ta vẫn không tỉnh lại.
"A di đà phật, xem ra Thư Linh ở chỗ này của con gái thí chủ.” Phương trượng Nhất Tâm chỉ vào đầu của Ngô Nguyệt.
"Vị thí chủ này, nếu bần tăng đã đến rồi thì xin mời thí chủ hãy hiện ra đi.” Phương trượng Nhất Tâm chắp tay niệm Phật hướng về phía Ngô Nguyệt.
Cố Khanh yên lặng nhìn Ngô Nguyệt, rõ ràng đã gầy đến da bọc xương nhưng khí vận quanh người không bị ảnh hưởng, xem ra đầy biến cố nhưng không hiểm nguy.
Thẩm Thần dụi mắt, Thư Linh của Trần Nhất Khả, con chuột lang tên là Ục Ục sau hai ngày xuất hiện thì bọn họ dần không thấy được.
Nhưng vừa rồi Thẩm Thần nhìn chằm chằm em họ nằm trên giường bệnh loáng thoáng thấy một bóng người dần hội tụ bên giường?
Tất nhiên Thẩm Thần không nhìn lầm.
Trong phòng này, Cố Khanh và phương trượng Nhất Tâm thoải mái nhìn thấy Thư Linh, Thẩm Thần chỉ có thể thấy đường nét đại khái, hai vợ chồng họ Ngô thì không thấy gì cả.
May mà dường như phương trượng Nhất Tâm đã chuẩn bị trước, tay cầm một chén sứ, bên trong đựng nước trong, mấy mảnh lá liễu mềm mại.
Phương trượng Nhất Tâm cầm một mảnh lá liễu lên phất qua trước mắt cậu Ngô.
Lá liễu thấm nước, mắt của cậu Ngô dính chút hạt nước, tầm nhìn hơi mơ hồ. Cậu Ngô chớp chớp mắt, chậm rãi nhìn thấy bên cạnh con gái có chút đốm sáng dần hình thành bóng hình một chàng trai.
Cậu Ngô nghe tiếng hít thở của vợ trở nên nặng nhọc, liếc qua bên cạnh thì thấy mợ Ngô cũng nhìn chằm chằm bên giường, hiển nhiên bà ấy cũng trông thấy.
Bên Cố Khanh và Thẩm Thần, phương trượng Nhất Tâm vốn định bước tới giúp Thẩm Thần mở mắt, chợt thấy Cố Khanh cầm một lá bùa Linh Nhãn vỗ vào tay cô ấy.
Phương trượng Nhất Tâm sửng sốt, mới phát hiện ‘cao nhân’ mà cậu Ngô quen thì ra là cô gái vẫn luôn yên lặng đứng ở đây?
Nghĩ đến đối phương hẳn là có thủ đoạn đặc biệt che giấu tu vi, phương trượng Nhất Tâm gật đầu với Cố Khanh.
Cố Khanh cũng mỉm cười đáp lại, sau đó nhìn động tĩnh bên giường.
Thứ đã thành hình bên giường của Thư Linh là một cậu trai trẻ, bộ dạng sạch sẽ, tuấn tú linh tú, mặc sơ mi trắng quần bò bình thường nhất, nở nụ cười mê người.
Đúng là hình tượng hoàng tử trường học của tuổi học trà.
Thẩm Thần cũng thở phào một hơi, bị Trần Nhất Khả phổ cập một đống tiểu thuyết Mary Sue, Tom Sue, tổng giám đốc bá đạo khuynh hướng hắc ám, lúc trước cô ấy luôn hoài nghi nguyên nhân em gái trở thành bộ dạng này có lẽ do tính cách nhân vật trong tiểu thuyết không lạc quan, nên mới hình thành loại cục diện này.