Câu này đâm càng sâu vào đáy lòng.
Ngô Nguyệt bản năng nhìn về hướng Lâm Thâm, ánh mắt thâm tình đó, không nhàm được, Lâm Thâm yêu cô ta!
Cố Khanh khẽ thở dài:
“Là cô bắt hắn yêu mình.”
Cố Khanh nói sự thật, Lâm Thâm là Thư Linh, là nhân vật trong tiểu thuyết, hắn thật sự sẽ yêu người sáng tạo Ngô Nguyệt sao?
Không, không phải.
Tình yêu của Lâm Thâm là dành cho Nguyệt Nguyệt.
Nhưng Ngô Nguyệt là người sáng tạo, cô ta rất muốn có một 'Lâm Thâm’, đặt hình tượng Nguyệt Nguyệt lên người của mình mới khiến Lâm Thâm yêu cô ta.
Thư Linh là kết quả của tinh thần tác giả ngưng tụ lại.
Nói khó nghe một chút là Ngô Nguyệt ‘ép’ Lâm Thâm yêu cô ta.
Hai vợ chồng họ Ngô có lẽ nghe không hiểu lời của Cố Khanh, nhưng chắc chắn Ngô Nguyệt nghe hiểu.
“Không, không phải vậy, chúng tôi yêu nhau” Ngô Nguyệt lắc đầu, cố cãi bướng, nhưng lệ tuôn rơi.
Bóng dáng Lâm Thâm mờ dần trong mắt Ngô Nguyệt, rồi chậm rãi dần biến mất ở trước mắt cô ta.
Ngô Nguyệt biết, mộng đã tỉnh, cô ta nên quay về thực tế.
Mặc kệ người trong phòng bệnh ôm đầu khóc rống, Cố Khanh đi ra hành lang. Phương trượng Nhất Tâm cũng đi ra theo.
"Đáng giá sao?" Cố Khanh hỏi.
Trước mắt của cô là Lâm Thâm vừa rồi đã biến mất.
Lâm Thâm mỉm cười nói:
“Như vậy là tốt nhất cho cô ấy.”
Dù bị tinh thần của người sáng tạo ảnh hưởng nhưng Lâm Thâm thật sự yêu Ngô Nguyệt, tuy nhiên sau khi cô ta hiểu tình yêu này là giả tưởng, Lâm Thâm biến mất mới là đòn cuối cùng đánh cô ta quay về hiện thực.
Lâm Thâm vẫn là Thư Linh của Ngô Nguyệt, nhưng sau này hắn sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô ta nữa.
Có lẽ một ngày nào đó khi Ngô Nguyệt ngừng vấn vương cuốn tiểu thuyết dang dở kia thì Lâm Thâm mới tan biến.
Hoặc là Ngô Nguyệt sẽ phấn chấn trở lại, trở thành người tốt hơn, có ngày cô ta sẽ viết xong câu chuyện dang dở này.
Chuyện Thư Linh tạm xong xuôi, Ngô Nguyệt dần tỉnh táo lại từ tình yêu với Thư Linh, trở về sinh hoạt trong hiện thực. Chẳng qua ngẫu nhiên ở trong trường nhìn thấy chàng trai nào mặc sơ mi trắng quần bò, dáng cao gầy thì biểu cảm của Ngô Nguyệt sẽ hơi hoảng hốt.
Cậu mợ Ngô cũng xét lại bản thân chỉ cho con gái vật chất, thiếu sự quan tâm, lại tăng nhiều áp lực cho con. Hai người bắt đầu điều chỉnh phương thức ở chung với Ngô Nguyệt, chuẩn bị giảm bớt thời gian làm việc, làm bạn với con nhiều hơn.
Cố Khanh và phương trượng Nhất Tâm trò chuyện rất lâu về tu luyện huyền học, cô mới biết phương trượng cũng là thành viên của Bộ Đặc Dị.
Chẳng qua phương trượng Nhất Tâm là thành viên vinh dự của chi nhánh Bộ Đặc Dị thành phố An, có chuyện đặc biệt quan trọng mới nghe theo lệnh triệu tập của bộ môn đến giúp.
Cố Khanh đang nói chuyện với phương trượng Nhất Tâm thì nghe tiếng chuông điện thoại, là di động của phương trượng.
Phương trượng Nhất Tâm bắt máy, không biết đối phương nói cái gì và biểu cảm của phương trượng hơi nghiêm túc:
“Tôi đến ngay.”
Phương trượng Nhất Tâm cúp điện thoại, nhìn về hướng Cố Khanh.
Cố Khanh bản năng cảm giác xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, phương trượng Nhất Tâm nói với cô:
“A di đà phật, chi nhánh Bộ Đặc Dị bên này vừa gọi điện thoại cho bần tăng, nói có một vụ hóc búa. Không biết tiểu thí chủ có thể cùng bần tăng đi xem không?”
Mới rồi Bộ Đặc Dị đã thăm dò ra mức độ linh lực của Cố Khanh không thấp, sau khi nghe điện thoại bảo có vụ hóc búa, vừa lúc cô ở đây nên ông ấy tính kéo cô đi giúp đỡ.
Cố Khanh biết ý tứ của phương trượng Nhất Tâm.
Cô thầm nghĩ dù sao đang là cuối tuần, cũng không vội vàng trở lại. Hơn nữa, mọi người đều là Bộ Đặc Dị, có thể hỗ trợ thì cứ giúp một tay, thế là Cố Khanh đồng ý.
Cố Khanh nói với Thẩm Thần một tiếng rồi theo phương trượng Nhất Tâm xuống lầu.
Dưới lầu đã có xe chờ sẵn, lái xe là một người đàn ông để hai hàng râu kẽm, khoảng ba mươi mấy tuổi.
Vừa nhìn thấy phương trượng Nhất Tâm, người đàn ông liên tục vây tay:
“Phương trượng đại sư, bên này!"
Phương trượng Nhất Tâm giải thích:
“Chắc trong bộ môn thật sự có việc lớn, bộ trưởng chuyên môn cử người đi đón bần tăng.”