Nhưng chỉ vì vậy mà trốn tránh, bỏ mặc cha mẹ hay sao?
Lúc này cậu Ngô chuyển sang giận Ngô Nguyệt còn nằm trên giường bệnh.
Phương trượng Nhất Tâm nói:
"A di đà phật, cái gọi là tâm bệnh còn cần tâm dược chữa, bần tăng sẽ đánh thức thí chủ Ngô Nguyệt trước, hỏi thí chủ ấy muốn thế nào.”
Có thể đánh thức con gái thì hai vợ chồng tự nhiên là đồng ý. Gần đây sức khỏe của Ngô Nguyệt yếu ớt, thời gian tỉnh táo càng lúc càng ngắn.
Bàn tay của phương trượng Nhất Tâm dán lên trán Ngô Nguyệt, sau đó rót linh lực vào người của Ngô Nguyệt.
Dù sao là người xuất gia, có lòng từ bi.
Ngô Nguyệt quậy một trận thế này, chắc chắn thân thể bị tổn hại, có lẽ sẽ ảnh hưởng tuổi thọ.
Muốn đánh thức Ngô Nguyệt thì phương trượng Nhất Tâm chỉ cần dùng linh lực kích thích đầu óc của cô ta, Ngô Nguyệt tự nhiên sẽ tỉnh lại. Nhưng phương trượng Nhất Tâm dùng phương pháp càng mất sức hơn, dùng linh lực tẩm bổ thân thể của Ngô Nguyệt, làm vậy vừa có thể khiến cô ta tỉnh dậy, linh lực trợ giúp thân thể phục hồi một chút.
Nhưng loại phương pháp này cần rất nhiều linh lực chống đỡ.
Không bao lâu, trán của phương trượng Nhất Tâm rịn mồ hôi, Ngô Nguyệt nằm trên giường bệnh sắc mặt hồng hào hơn nhiều.
Cố Khanh thở dài một hơi, lấy một ống tre ra khỏi túi xách, ống đựng kim bạc.
Cố Khanh tiến lên hai bước, nhanh chóng dùng kim bạc dẫn đường linh lực tuần hoàn, đánh thông mấy chỗ kinh mạch bị tắc của Ngô Nguyệt, khiến phương trượng Nhất Tâm thoáng chốc nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cố Khanh hành động quá nanh, cậu mợ Ngô không kịp ngăn cản cô, sau khi cô ghim kim xong, họ thấy sắc mặt của con gái khá hơn nhiều thì thầm mừng lúc nãy thấy cô tuổi nhỏ nhưng không vội xua đuổi.
Phương trượng Nhất Tâm thu tay lại, thở hắt ra, gật đầu với Cố Khanh:
“Cảm ơn thí chủ trợ giúp.”
Cố Khanh phất tay:
“Tôi cũng được kêu đến hỗ trợ, ra tay là việc nên làm.”
Trên giường bệnh phát ra một tiếng rên rỉ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Nguyệt Nguyệt!" Cậu mợ Ngô nhào tới.
Ngô Nguyệt chớp chớp mắt, nhưng không nhìn cha mẹ, chỉ nhìn thấy Lâm Thâm đứng ở phía sau hai người.
Ngô Nguyệt nhoẻn miệng cười:
“A Thâm!”
Lâm Thâm cũng cười với Ngô Nguyệt.
Phương trượng Nhất Tâm lúc trước luôn mặt mũi hiền từ bỗng hét to:
"A di đà phật, thí chủ vẫn chưa ngộ sao?!"
Dường như ông ấy sử dụng Sư Tử Hống của Phật Môn.
Óc Ngô Nguyệt đau nhói, sau đó đầu óc minh mẫn hẳn ra, giấc mơ lúc trước trở nên mơ hồ.
"Nguyệt Nguyệt, con khỏe không?”
Ngô Nguyệt quay đầu lại, là mẹ của cô ta.
Ngô Nguyệt không tin nổi người này là mẹ của mình, ở trong mắt cô ta thì mẹ rất thích làm đẹp, thường ngày luôn phải bôi một đống kem dưỡng da, cách một khoảng thời gian sẽ làm tóc, mua vài bộ đồ mới gì đó.
Còn người trước mắt cô thì hình tượng lôi thôi, khuôn mặt già nua nhiều, bên mép tóc đã bạc, đây là mẹ của cô ta?
Ngô Nguyệt bỗng cảm thấy đau lòng.
Cô ta kêu lên:
"Mẹ!"
Ngô Nguyệt còn chưa kịp vui thì thấy bóng dáng của Lâm Thâm trở nên nhạt nhòa hơn nhiều.
“Lâm Thâm!” Ngô Nguyệt lại kêu một câu, bóng dáng của Lâm Thâm lại hiện rõ.
Ngô Nguyệt phát hiện khi mình chú ý tới cha mẹ thì bóng dáng của Lâm Thâm sẽ mờ đi.
Nhưng nếu luôn suy nghĩ, chú ý Lâm Thâm thì cô ta sẽ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, như rơi vào giấc mơ.
“Côn còn chưa hiểu sao?" Cố Khanh nói: “Lâm Thâm là mơ, cha mẹ là hiện thực, cô chỉ có thể chọn một.”
Cố Khanh nói rất trực tiếp, đâm thẳng vào lòng người.
Ngô Nguyệt luống cuống, cô ta phải làm sao đây?
Buông bỏ cha mẹ? Đó là điều không thể nào, cha mẹ nuôi cô ta lớn như vậy, luôn rất thương cô ta, sao cô ta nỡ nhẫn tâm rời đi cha mẹ?!
Nhưng còn Lâm Thâm, đó là mộng tưởng của cô ta, là bạn trai lý tưởng nhất. Ở trong mơ, cô ta là nữ chính của hắn, đây là chuyện mà trong hiện thực cô ta vĩnh viễn không làm được.
Thấy trạng thái của Ngô Nguyệt, Cố Khanh bỏ thêm liều thuốc mạnh:
“Cô cảm thấy hắn thật sự yêu mình sao?”