"Các ngươi đều đáng chết!"
Phán Quan nhanh chóng lùi lại, người phụ nữ móng tay đỏ và tài xế che ở phía trước hắn, ngăn cản công kích của ba người Cố Khanh.
Mãi khi lùi tới chỗ ảo giác Diêm La Vương thì Phán Quan mới dừng lại, nở nụ cười khát máu với ba người Cố Khanh đuổi theo.
Cố Khanh trơ mắt nhìn Phán Quan thò tay vào trong ảo giác Diêm La Vương lục tìm, sau đó lấy ra một pho tượng kỳ lạ.
Pho tượng khắc hình tướng quân cưỡi mãnh hổ, tướng quân mở rộng vạt áo, mọc sáu con mắt.
Nguyên pho tượng điêu bằng một loại gỗ đen nhánh, rõ ràng là nguyên khối gỗ màu đen không biết tên, nhưng con mắt trên mặt pho tượng và sáu con mắt trên người lóe tia sáng tà ác màu xanh lá.
Chắc chắn đây là một Tà Thần!
Xem ra cái gọi là địa phủ, cuối cùng đưa sức mạnh tới cho bản thể Tà Thần khắc trên pho tượng này.
Phán Quan nâng pho tượng lên, niệm chú ngữ phức tạp nghe không hiểu.
Mấy người Cố Khanh cảm giác uy áp dày đặc truyền ra từ pho tượng.
“E rằng hắn đang hiến tế!” Phương trượng Nhất Tâm có kinh nghiệm phong phú, trước tiên phản ứng lại.
"Phải làm thế nào? Đánh gãy hắn được không?” Cố Khanh hỏi, kiếm gỗ đào trong tay cô rục rịch muốn vung lên.
Phương trượng Nhất Tâm lắc đầu, chưa kịp nói chuyện thì Hà Vô Cực bắt lấy tay của ông ấy và Cố Khanh, chân đạp mạnh lùi nhanh ra sau.
Đã không kịp đánh gãy.
Phán Quan niệm xong một đoạn chú ngữ phức tạp khó nghe rõ, giơ cao pho tượng.
“Hỡi chủ nhân vĩ đại, người hầu của ngài xin hiến những tế phẩm này cho ngài, thỉnh ngài cho ta sức mạnh cường đại, khiến những kẻ xúc phạm này nhận được trừng phạt!"
Vẻ mặt Phán Quan cuồng nhiệt, phát hiện pho tượng truyền đến động tĩnh thì hưng phấn nở nụ cười.
“Chuyện chuyện gì thế này?”
"Tại sao ta không thể động?!"
“Ai ai đang khống chế ta? Mau buông ta ra!”
Đám quỷ hồn vốn tránh đi thật xa chợt phát hiện mình không thể động.
Hơn nữa, bọn họ bắt đầu không tự chủ được đi hướng Phán Quan.
Càng đi, sức chống cự của bọn họ nhỏ dần, cuối cùng tất cả rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
Trong cảnh ảo này thì quỷ hồn là vật tế tốt nhất.
Từng nhóm quỷ hồn bao vây Phán Quan, người phụ nữ móng tay đỏ, tài xế, bao gồm pho tượng trong tay Phán Quan.
Quỷ hồn ở vòng trong cùng cách pho tượng khoảng một mét, bỗng có vài luồng sáng xanh lá bắn ra từ pho tượng, là bắn ra từ trong mắt.
Quỷ hồn bị ánh sáng xanh lá đánh trúng thì hóa thành tro bụi, chỉ còn sót lại một luồng khí màu xám bị pho tượng lập tức hấp thu.
Mắt thường có thể thấy mấy quỷ hồn biến mất.
Sau đó một luồng uy áp càng dày đặc truyền ra từ pho tượng.
Nhóm Cố Khanh nhìn thấy, con mắt trên mặt pho tượng chuyển động, bỗng nhiên lại bắn ra một luồng sáng kỳ dị.
Luồng sáng xanh lần này nhắm thẳng vào Phán Quan.
Phán Quan không trốn không tránh, tiến lên nghênh đón. Phán Quan không bị ánh sáng xanh công kích, ngược lại từ trong ánh sáng kèm theo sức mạnh khiến hắn mạnh lên gấp đôi.
Vẫn chưa xong, quỷ hồn ở xung quanh lần lượt biến mất.
Cách một khoảng thời gian sẽ có một luồng sáng bắn vào người Phán Quan, khiến sức mạnh của hắn tăng lên vùn vụt.
"Ha ha ha ha, các người không nên tới hủy hoại đạo tràng của chủ nhân thiết lập, các người phải trả giá đắt cho hành vi của mình!”
Phán Quan vẫy lui người phụ nữ móng tay đỏ và tài xế chắn ở đằng trước.
Một chưởng mang theo âm sát khí dày đặc vỗ về phía nhóm Cố Khanh.
Phương trượng Nhất Tâm tiến lên hai bước, kinh văn hình thành vòng bảo hộ chắn trước mặt ba người.
Bùm!
Vòng bảo hộ chấn động, chỉ một kích đã làm nó nứt rạn.
Phương trượng Nhất Tâm kêu rên một tiếng, khóe miệng chảy ra vệt máu, ông ấy ôm chặt ngực, dường như bị cú vỗ đó tổn thương.
"Nhất Tâm đại sư?!" Cố Khanh và Hà Vô Cực vội nâng Nhất Tâm đại sư.
"A di đà phật, bần tăng kiên trì không được bao lâu, hai vị hãy nhanh nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đi!" Phương trượng Nhất Tâm tỏ vẻ lồng phòng ngự của mình không chống đỡ nổi, hiện tại ba người không thể đánh thắng Phán Quan này.
“Hả, muốn trốn ư?!”