Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 344 - Chương 345: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 345: Vô Đề

Phán Quan lại vỗ một chưởng:


“Các người trốn được sao?!"


Mới đầu Phán Quan cũng không ngờ sẽ phải dùng chiêu hiến tế, dù sao trong khoảng thời gian này vất vả khổ cực sưu tập linh hồn là dùng để cung cấp sức mạnh đánh thức chủ nhân.


Nhưng khi đối mặt uy hiếp, đành phải hy sinh, hiến tế quỷ hồn nhận lại sức mạnh từ chủ nhân.


Dù sao quỷ hồn thích hợp lần sau còn có thể tìm, việc khẩn cấp trước mắt là cho những kẻ xâm nhập này một đòn trí mạng.


Sức mạnh của chưởng này mạnh mẽ còn hơn cái trước.


Hà Vô Cực kéo Cố Khanh và phương trượng Nhất Tâm một lần nữa cực nhanh lui về phía sau.


Cô ném một đống bùa ra va chạm với chưởng phong, giảm bớt sức mạnh của đòn đánh.


Bùm!


Lại một tiếng nổ, lồng phòng ngự rung lắc, rốt cuộc chặn lại được, nhưng lồng chụp cũng tiêu hao hết sức mạnh, biến mất.


Phương trượng Nhất Tâm tháo xâu chuỗi Phật đeo trên cổ xuống, phun tinh huyết lên ngọc Phật. Ngọc Phật hấp thu tinh huyết tỏa ánh sáng vàng chói mắt.


“Để bần tăng bám giữ bọn họ, các người đi mau!"


Phương trượng Nhất Tâm định hy sinh chính mình giúp Cố Khanh, quỷ hồn ngăn cản mấy đợt công kích, để hai người thừa dịp đó chạy thoát.


Nhưng hai người làm sao có thể đồng ý?


Cố Khanh lấy một lá bùa ra khỏi túi xách, cô cắn chặt răng, lúc này đành thử một lần.


Linh lực tuôn ra từ đầu ngón tay thiêu đốt lá bùa, Cố Khanh niệm chú ngữ rước quỷ.


Đúng vậy, là bùa Rước Quỷ!


Lá bùa rực cháy bị ném lên cao, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy lớn.


Hà Vô Cực và phương trượng Nhất Tâm vốn thấy chết không sờn đều nhướng chân mày, nhìn vòng xoáy trên đầu. Xem thanh thế này hình như còn một chút hy vọng?!


Cố Khanh nhìn một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong vòng xoáy.


Áo choàng che kín toàn thân, trong tay cầm xiềng xích, Âm Dương Tuần Tra Sử đã đến!


Không khí bỗng chốc đóng băng.


Tuy Cố Khanh đã sớm có điều suy đoán, lúc này cũng hơi muốn phun tào.


Rốt cuộc là duyên phận gì mới có thể khiến cô đưa quỷ và địa phủ hay mời quỷ tới giúp đều là Âm Dương Tuần Tra Sử?


Hơn nữa trong lòng cô còn muốn xác nhận lại thân phận của Âm Dương Tuần Tra Sử.


Khương Mặc Ngôn cũng hết sức hoang mang.


Anh đang giúp đỡ trong bộ môn, chợt cảm giác hơi thở quen thuộc của bùa Rước Quỷ.


Khương Mặc Ngôn chưa kịp tìm chốn không người thì đã linh hồn xuất khiếu ngay trước mắt đám đồng nghiệp ở Bộ Đặc Dị, thay trang bị của Âm Dương Tuần Tra Sử, chớp mắt đến vị trí của Cố Khanh.


Nghĩ đến bí mật vốn tính che giấu một khoảng thời gian, phỏng chừng khi Cố Khanh quay về đối chất sẽ bị vạch trần, Khương Mặc Ngôn dở khóc dở cười.


Sau đó khuôn mặt của anh đanh lại.


Hơi thở này là hắn!


Khương Mặc Ngôn quay đầu, mũ áo choàng che kín khuôn mặt, cũng che ánh nhìn của anh.


Nhưng khoảnh khắc Khương Mặc Ngôn xoay người lại, Phán Quan và người phụ nữ móng tay đỏ, tài xế đều có cảm giác nguy hiểm.


“Các hạ là ai?”


Phán Quan ý thức được người tới không đơn giản, thu lại thần thái âm tà, định lễ độ trước rồi mới dùng bạo lực.


Tiếc rằng người đến là Khương Mặc Ngôn, là Âm Dương Tuần Tra Sử của địa phủ.


Cố Khanh tiến lên một bước:


“Mấy người này thờ Tà Thần cướp quỷ hồn vào địa phủ của khu vực này mượn tên địa phủ để thức tỉnh Tà Thần!”


Một câu không mang theo dấu phẩy khái quát vụ việc, Khương Mặc Ngôn đã hiểu.


Anh đã thấy lạ rồi, địa phủ cử anh đi truy kích tên kia, qua hơn hai mươi năm mà vẫn chẳng có chút tin tức nào, bây giờ cảm thụ được hơi thở của hắn tại đây.


Hiển nhiên hơi thở đó đến từ pho tượng trong tay Phán Quan.


Tuy rằng không phải bản thể, nhưng ít nhất bắt lấy một lũ phân thần, cũng biết thêm thông tin là mục tiêu bị phong ấn.


Khương Mặc Ngôn không nói chuyện, nhưng trong lòng khá hài lòng với chuyến đi này.


Bình Luận (0)
Comment