Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 345 - Chương 346: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 346: Vô Đề

Cố Khanh quả nhiên là ngôi sao may mắn của anh!


Khương Mặc Ngôn vung xiềng xích, các mắt xích gắn kết với nhau hình thành một thanh kiếm.


“Kẻ phạm địa phủ ta giết!”


Khương Mặc Ngôn không dời bước chân, một kiếm chém về phía đối phương.


Một thanh kiếm kích cỡ bình thường theo quá trình chém xuống hình thành hư ảnh kiếm lớn giáng mạnh xuống.


Khi Phán Quan nghe được từ địa phủ liền biết không ổn.


Nhìn hư ảnh kiếm khổng lồ chém xuống, Phán Quan chỉ kịp cầm pho tượng miễn cưỡng né qua một bên.


Dù vậy, uy thế từ kiếm khổng lồ vẫn tổn thương đến hắn.


Người phụ nữ móng tay đỏ và tài xế không kịp né tránh, hoặc nên nói là dưới uy thế của kiếm khổng lồ bọn họ vốn không thể nhúc nhích, bị nhát kiếm của Khương Mặc Ngôn chém thành mây khói.


Kiếm thứ hai của Khương Mặc Ngôn nối tiếp ngay.


Khiến bọn họ không ngờ là pho tượng Tà Thần trong tay Phán Quan nổ tung theo nhát kiếm thứ hai của Khương Mặc Ngôn.


Ngày này, người ở gần bãi tha ma ngoại ô thành phố An đều có thể nhìn thấy sau tiếng nổ lớn, vị trí bãi tha ma dâng lên một cụm mây nấm.


Chờ quần chúng vây xem chạy tới thì toàn là cảnh sát bao lại bãi tha ma.


Về tiếng nổ lớn vừa rồi, cảnh sát giải thích là phần tử nguy hiểm làm một số thực nghiệm có tính nguy hiểm ở đây tạo nên vụ nổ.


Nhóm Cố Khanh đã rời đi trước.


Phương trượng Nhất Tâm vốn bị thương, sau khi ra cảnh ảo thì hơi điều chỉnh hô hấp, cùng Hà Vô Cực mang theo đám quỷ hồn mất tích bị tìm thấy trong cảnh ảo, chuẩn bị cùng các thành viên của Bộ Đặc Dị thương thảo với liên lạc viên địa phủ địa phương biện pháp giải quyết.


Những quỷ hồn này vốn nên được quỷ sai tiếp dẫn đi vào địa phủ ngay, nhưng có một số đã ở địa phủ giả một khoảng thời gian, bị Tà Thần ảnh hưởng, trước khi loại bỏ sạch sẽ thì không thể vào địa phủ đầu thai.


Cố Khanh định cùng Thẩm Thần quay về trường học.


Cố Khanh nhớ trong vụ nổ mũ trùm của Khương Mặc Ngôn bị sóng khí thổi bay xuống, mắt cô lóe tia sáng.


Lần này để xem anh còn giả ngu kiểu gì!


Lúc về trường học thì đã tối rồi, sáng hôm sau Cố Khanh mới đi Bộ Đặc Dị.


Không ngờ mọi người đều có mặt trong bộ môn.


Cố Khanh ngạc nhiên, chuyện này lạ quá.


Nhớ là chị Lệ Hoan nói thời gian gần đây bận rộn nhiều việc, chia tổ nhận nhiệm vụ mà, sao hôm nay đều tới đông đủ?


Mọi người túm tụm lại, Cố Khanh thấy ngay Khương Mặc Ngôn đang ở vòng ngoài cùng, dường như trò chuyện điều gì đó với mọi người, trên mặt có ý cười, dù anh không nói lời nào cũng khiến người không thể xem nhẹ sự tồn tại.


Mãi không có người chú ý mình, Cố Khanh đành mở miệng hỏi:


“Chuyện gì vậy chị Lệ Hoan?”


Cô hỏi một câu, phát hiện các đồng nghiệp đang bàn tán rôm rả tập thể nhìn về phía mình, ánh mắt sáng rực giống như đang nhìn báu vật quý hiếm gì.


“Ối chà chà, Khanh Khanh, em rốt cuộc đến rồi!” Chị Lệ Hoan nghênh đón, cười tủm tỉm vòng quanh Cố Khanh một vòng, cô bị nhìn muốn nổi da gà.


Lệ Hoan vỗ vai Cố Khanh:


“Giỏi lắm, làm nhiệm vụ đi tận thành phố khác, giành mặt mũi cho chi nhánh chúng ta!”


Đổng Diệu Diệu, Thẩm Du cũng xúm lại:


“Khanh Khanh, mới không thấy ít hôm mà trình độ của cô bây giờ lợi hại thế à? Ba con lệ quỷ cơ đấy, còn có Tà Thần chưa biết tên kia nữa, thế mà bị mấy người Chị Lệ Hoan nghênh đón


Nói đến điều này, Khương Mặc Ngôn cũng nhớ trong vụ đánh nhau cuối cùng bị rớt nick, vội núp vào góc không gia nhập thảo luận, liếc trộm sắc mặt của Cố Khanh.


Cố Khanh vừa nghe lời này mới sực tỉnh ngộ tại sao hôm nay mọi người đặc biệt nhiệt tình, thì ra là chi nhánh thành phố An thần tốc báo sự tình lên trên, đã truyền về nơi này.


Lệ Hoan phát hiện mình bị đám cấp dưới chen khỏi vòng tròn, cả đám vây quanh Cố Khanh nói không ngừng, khiến cô luống cuống. Lệ Hoan nhanh chóng ‘giải cứu’ Cố Khanh khỏi vòng vây, dắt cô đến bàn bên cạnh.


Trên bàn bày vài món pháp khí, mỗi món đều tràn ngập linh khí.


Lúc trước bọn họ bu đen bu đỏ là vì ngắm kỹ đống pháp khí này, thảo luận tác dụng của chúng nó.


Bình Luận (0)
Comment