Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 346 - Chương 347: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 347: Vô Đề

Lệ Hoan chỉ về phía bàn, nói:


“Nhìn xem, tất cả là pháp khí cấp trên phát xuống thưởng cho em.”


Cố Khanh không ngờ phần thưởng phát xuống nhanh như vậy.


Nghĩ anh hai Tạ Giác làm bộ trưởng Bộ Đặc Dị, nếu không phải Cố Khanh biết rõ con người của anh ấy thì đã nghiêm trọng hoài nghi anh hai mở cửa sau cho cô, đưa hết thứ tốt cho em gái.


Năm món pháp khí, một ngọc phù, một pháp ấn, một kiếm gỗ cháy đen, một lục lạc bằng đồng xanh, một cây bút bùa.


Linh khí bám trên mỗi món đều nói cho Cố Khanh biết chúng là pháp khí thượng phẩm.


Vừa lúc, Cố Khanh cũng cảm thấy lần này đi làm nhiệm vụ tiêu diệt địa phủ giả, pháp khí trên người cô hơi ít, năm món này đều là vật cô cần dùng.


Nhưng mà


“Có phải hơi nhiều không?”


Cố Khanh cảm thấy trong nhiệm vụ đó, tác dụng lớn nhất của cô là gọi ra Âm Dương Tuần Tra Sử.


Nghĩ đến đây, Cố Khanh liếc hướng Khương Mặc Ngôn.


Đúng dịp Khương Mặc Ngôn cũng đang lén lút nhìn cô.


Thấy Cố Khanh nhìn qua, bốn mắt giao nhau, Khương Mặc Ngôn giống như bị phỏng vội thu lại ánh nhìn.


Cố Khanh âm thầm cảm thấy buồn cười, cô đáng sợ như vậy sao? Có thể khiến đường đường Âm Dương Tuần Tra Sử không dám đối diện?


Khương Mặc Ngôn tránh né ánh mắt của Cố Khanh, ngược lại cô cứ nhìn anh. Trong khi kể chuyến đi địa phủ giả ở thành phố An cho nhóm Lệ Hoan nghe, Cố Khanh thường liếc hướng Khương Mặc Ngôn.


Khương Mặc Ngôn: " "


Giữ bình tĩnh!


Đợi đến khi Cố Khanh nói xong, vẻ mặt Lệ Hoan vui mừng: “Không ngờ Khanh Khanh bây giờ lợi hại quá, không hổ là người chị xem trọng!”


Lệ Hoan chợt nhớ lúc Cố Khanh ở thành phố An thì Khương Mặc Ngôn đột nhiên hồn lìa khỏi xác hôn mê, đưa vào phòng nghỉ của bộ môn nằm nguyên đêm, hôm nay mới tỉnh táo lại.


Lúc trước Lệ Hoan nhận được thông báo của cấp trên, nhận năm món pháp khí nên hơi lơ là chuyện Khương Mặc Ngôn tỉnh lại:


“À này Khương Mặc Ngôn, lúc trước cậu đột nhiên hồn lìa khỏi xác là sao thế? Bây giờ ổn chứ?”


Khương Mặc Ngôn vốn bị Cố Khanh thường liếc qua làm hơi hoảng, bị câu nói này làm sợ tới mức run bắn.


Chị Lệ Hoan vạch áo cho người xem lưng.


“À thì” Ánh mắt hiểu rõ mọi thứ của Cố Khanh làm anh nuốt nước miếng.


Khương Mặc Ngôn trả lời câu hỏi của Lệ Hoan trước:


“Chị Lệ Hoan, hôm qua chỉ là tình huống đặc biệt, hiện tại tôi đã không sao rồi.”


Anh nhìn về hướng Cố Khanh: “Có thể tìm một nơi yên lặng nghe tôi giải thích được không?”


Lệ Hoan và đám thành viên Bộ Đặc Dị hóng hớt cùng nhướng mày: Ồ, xem ra có chuyện gì đây!


Cố Khanh đồng ý.


Lệ Hoan còn ân cần cung cấp phòng họp loại nhỏ của ngành.


Bên trong đặt trận pháp phòng ngự, trận pháp cách âm, trận pháp phản điều tra, phòng họp dạng bảo vệ cơ mật siêu cấp của Bộ Đặc Dị, nên sở hữu!


Nhưng hiển nhiên Khương Mặc Ngôn cảm thấy bấy nhiêu chưa đủ, sau khi cùng Cố Khanh đi vào phòng họp lại bố trí một kết giới ngăn cách.


Cố Khanh ung dung tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn về hướng Khương Mặc Ngôn:


“Anh muốn giải thích cái gì? Nói đi."


Khương Mặc Ngôn trù trừ:


“Tôi không cố ý lừa cô.”


Cố Khanh nhướng mày, hờ hững gật đầu, không biết có tin hay không, cô ra hiệu Khương Mặc Ngôn nói tiếp.


“Âm Dương Tuần Tra Sử là Khương Mặc Ngôn, nhưng Khương Mặc Ngôn lại không phải Âm Dương Tuần Tra Sử.” Khương Mặc Ngôn nói: “Tôi là bình thường đầu thai chuyển thế trở thành Khương Mặc Ngôn, cho nên không có ký ức kiếp trước.”


Cố Khanh gật đầu, cô đồng ý điều này, dù sao lần đầu tiên cô gặp Khương Mặc Ngôn hình người thì anh là thanh niên ốm đau bệnh tật, còn chưa bước qua cửa huyền học.


Nhìn thấy Cố Khanh dường như công nhận lời của mình, Khương Mặc Ngôn nói chuyện lưu loát hơn:


“Sau khi đầu thai, ban ngày tôi là loài người Khương Mặc Ngôn, nhưng buổi tối sẽ trở thành Âm Dương Tuần Tra Sử, có tất cả ký ức ban ngày và đêm.”


“Nguyên nhân kêu cô đi thủ đô tìm tôi là vì nhìn thấy duyên trên người cô.”


Bình Luận (0)
Comment