Khương Mặc Ngôn chớp chớp mắt, nhìn Cố Khanh:
“Chắc cô cũng đoán được, thân là Âm Dương Tuần Tra Sử, tôi đầu thai đến nhân gian là vì có nhiệm vụ. Nhưng hình người thì không chịu nổi mệnh cách cực quý, mãi không có cơ hội bước vào huyền học, khiến nhiệm vụ của tôi mãi xa vời vợi.”
“Cho tới khi tôi nhìn thấy cô, phát hiện ra giữa chúng ta có mối liên hệ đặc biệt, giữa chúng ta có duyên.”
Cố Khanh nghe lời này dường như có hàm ý nào đó, vội ngắt lời:
“Duyên với không duyên gì chứ, anh hãy nói ra chuyện lừa dối thân phận đã.”
Khương Mặc Ngôn thấy Cố Khanh sốt ruột thì khẽ thở dài:
“Cũng không có gì, lúc trước cô cho tôi một quyển thuật luyện thể cơ sở nhớ không? Sau khi tôi tập nó thì có thể bắt đầu tu luyện, hơn nữa cũng từ từ khôi phục ký ức kiếp trước.”
Cố Khanh không dễ bị gạt gẫm:
“Nếu đã nhớ lại tại sao anh còn tiếp tục lừa tôi?”
Khương Mặc Ngôn cứng ngắc:
“Thì bởi vì sợ cô biết, trách tôi lừa cô.”
Khương Mặc Ngôn lí nhí nói câu đó rồi nhanh chóng đổi đề tài:
“Nhưng lần này là cô gọi tôi đến thành phố An đúng không? Thật sự đã giúp tôi một việc lớn."
“Vậy hả?” Cố Khanh nhớ lúc nãy anh nói có nhiệm vụ: “Có quan hệ gì với nhiệm vụ của anh à?”
Khương Mặc Ngôn gật đầu:
“Tà Thần giả mạo địa phủ kiếm thờ phụng là mục tiêu tôi muốn tìm. Hai mươi năm nay không có tin tức, tôi còn tưởng hắn bị cao thủ nào đó tiêu diệt rồi, không ngờ còn âm thầm phát triển."
"Lần này dẫn tới hắn tự nổ một phân thần, vừa lúc có thể suy yếu sức mạnh của hắn.”
Khương Mặc Ngôn lấy ra một khúc gỗ màu đen.
Cố Khanh nhìn: “Đây là pho tượng kia”
Khương Mặc Ngôn nói:
“Đúng rồi, sau khi pho tượng tự nổ thì tôi tìm được một mảnh nhỏ, có hơi thở của Tà Thần bám trên đó, có thể dựa vào thứ này tìm ra hắn.”
“Vậy còn Phán Quan giả kia?” Cố Khanh lại hỏi: “Tôi thấy anh mang kẻ đó đi, đưa xuống địa phủ hả?”
“Ừ, tôi giao tên đó cho Thôi Phán Quan giải quyết rồi.” Trong lời nói của Khương Mặc Ngôn chất chứa ý cười.
Từ Phán Quan thật xử lý Phán Quan giả, chắc trường hợp thú vị lắm.
Đúng thế, kiếm khí của Khương Mặc Ngôn và pho tượng tự nổ đánh sâu vào, Phán Quan giả ở ngay vị trí trung tâm thế mà chưa thành tro.
Nhưng như vậy càng tốt, Khương Mặc Ngôn rạch không gian đưa lệ quỷ này vào địa phủ, tin tưởng tên đó sẽ cung cấp càng nhiều manh mối liên quan Tà Thần.
Tất cả sự tình đều giải thích rõ, Cố Khanh vốn không giận bao nhiêu, chuyện này xem như sang trang.
Lúc hai người ra khỏi phòng, đám người hóng hớt Lệ Hoan phát hiện không khí giữa cô và anh bình thường, thật khiến người thất vọng.
Nơi như thành phố An rất khó dàn xếp đám quỷ hồn bị Tà Thần ảnh hưởng, đây là nguyên nhân tại sao phá hủy địa phủ giả xong họ lập tức báo cáo vụ việc.
Cấp trên sau khi suy xét, quyết định chia một phần quỷ hồn bị ảnh hưởng nhẹ đến các ngôi chùa nổi tiếng, dùng Phật pháp hóa giải tà khí trên người họ.
Bị nặng hơn thì đưa tới chi nhánh của Bộ Đặc Dị ở các nơi, giống như tiểu thư Ngụy Thục Ngọc trong mộ cổ, giúp Bộ Đặc Dị bảo vệ an ninh quốc gia, dùng công đức loại bỏ tà khí.
Tiểu thư Ngụy Thục Ngọc hiện tại đã chính thức bắt đầu nhận nhiệm vụ, ưm, làm việc chung với Uông Diệc. Đương nhiên, tiểu thư là chủ lực, Uông Diệc là hậu cần.
Bên Lệ Hoan cũng nhận một con quỷ hồn, bề ngoài là người đàn ông hiền hậu thành thật, nghe nói khi còn sống là đầu bếp tiệm cơm.
Lệ Hoan cũng xem như tận dụng mọi thứ, lúc có nhiệm vụ thì mang theo quỷ hồn làm việc tích công đức, khi không có nhiệm vụ thì dùng tài liệu hiện có chế ra một đôi tay cho linh thể chạm vào, vậy là có đầu bếp lo thức ăn trong ngành.
Cố Khanh yên lặng qua một khoảng thời gian.
Ngày này, cô bị ngăn cản đường đi.
Ngăn lại Cố Khanh không phải người khác, là mèo xinh đẹp bởi vì Thư Linh chuột lang nhỏ mà bị cô bắt lấy, về sau lén chuồn mất.
“Meo.”