Con mèo trắng ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, trong âm thanh dường như có một ít sốt ruột.
Cố Khanh nghi hoặc ngồi xuống đối diện mèo trắng.
“Meo.” Nó kêu một tiếng.
Phát hiện Cố Khanh nghe không hiểu, mèo trắng không ngồi nữa mà đứng lên vỗ giày của cô, sau đó xoay người kêu một tiếng.
Cố Khanh chần chừ hỏi: “Đây là kêu chị đi theo em hả?”
Mèo trắng nhỏ lại meo, lần này trong âm thanh mang theo vui vẻ.
Nó tiến lên hai bước, thấy Cố Khanh không đi theo thì ngoái đầu, quẫy đuôi.
Mãi khi Cố Khanh nhấc chân đi một bước, mèo trắng mới vừa lòng quay đầu, mang theo Cố Khanh chạy hướng công trường.
Xuyên qua con đường, xuyên qua đoàn người, Cố Khanh đi theo mèo con không ngừng tiến lên.
Dần dà người xung quanh vắng đi, đây là một ngõ nhỏ ít ai đi ngang qua.
Trong ngõ hẻm thoảng mùi rác rưởi.
Cố Khanh loáng thoáng nghe tiếng ai khóc.
Gần, càng thêm gần.
Cố Khanh đi theo mèo trắng quẹo ngã rẽ.
Cô nhìn thấy một bé gái mặc váy đáng yêu đang ngồi xổm trước một con cún, cô bé không ngừng khóc.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, hu hu, em đừng bị gì nha!”
Cố Khanh nhìn kỹ, quả nhiên trên người cún con có vết thương, rõ ràng bị xe đụng, gãy một chân. Có lẽ cún con còn bị nội thương, miệng ọc ra nhiều bợn máu.
Đây là một con cún hình thể còn nhỏ hơn mèo xinh đẹp Ba Tư dẫn Cố Khanh tới đây, bộ lông đen thui.
“Meo.” Mèo trắng vỗ giày của Cố Khanh, kêu một tiếng hướng về phía cún con.
Cố Khanh đã hiểu, xem ra đây là nguyên nhân mèo con đưa cô đến.
Cố Khanh tới gần hai bước.
Cô bé đang khóc dường như cảm giác được có người lại đây, vội vàng quay đầu, cô bé nhìn thấy Cố Khanh: “Chị ơi, chị làm ơn cứu Tiểu Hắc được không?”
Cố Khanh gật đầu.
Lúc này cô không tìm tòi nghiên cứu tại sao cô bé mặc váy xinh đẹp ở đây một mình, cô tới gần hai bước, bắt đầu quan sát tình trạng vết thương của cún con.
Cún con bị thương rất nặng, bụng phập phồng rất nhẹ chứng minh nó còn sống.
Cố Khanh lấy ống tre ra khỏi túi xách, đổ kim bạc ra, không biết Quỷ Y Thập Tam có hiệu quả trong tình huống này không.
Động tác của Cố Khanh nhanh chóng, vài giây đã ghim mấy cây kim trên người cún con.
Cô đặt tay lên kim bạc, chậm rãi rót linh lực vào.
“Grừ.” Dường như cún con cảm giác được trong thân thể có luồng sức mạnh, nó suy yếu mở mắt ra, chớp chớp mắt.
“Tiểu Hắc!” Cô bé vui vẻ kêu lên, tay vuốt nhẹ lớp lông hơi bẩn của nó: “Em sẽ khỏe, em sẽ khỏe thôi.”
Cố Khanh mỉm cười nhìn cảnh này, tay không ngừng rót linh lực vào.
Trên đường cái xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ.
Một cô gái xinh đẹp đi bộ, trước mặt là một con mèo trắng đang chạy nhanh. Mỗi lần mèo con chạy xa, phát hiện cô gái không theo kịp thì lại chạy về kêu meo, dường như trách cô gái đi quá chậm.
Trong ngực cô gái ôm một cún con màu đen, cún con được bọc trong áo sơ mi, mảnh vải thấm ít máu.
Cô gái thoạt nhìn là người tốt bụng cứu trợ một con chó lang thang bỗng hỏi trong không khí:
“Chúng ta đưa cún con đến bệnh viện thú y trước sau đó mới tìm thân thể của em được không?”
“Mèn ơi!” Người qua đường tình cờ nghe được câu nói này, cảm giác gió trở nên lạnh lẽo, vội bước nhanh đi xa.
Cố Khanh không để ý tới ánh mắt kỳ lạ của người qua đường nhìn mình nói chuyện với không khí, tập trung nhìn cô bé trong suốt ở trước mặt.
Cô bé nghe câu hỏi của Cố Khanh thì liên tục gật đầu: “Chúng ta cứu Tiểu Hắc trước đi, nó vì cứu em mới bị thương!"
Tuy cô bé là hình dạng linh hồn nhưng trên người không có dấu vết bị thương, sắc mặt cũng không phải màu trắng xanh, tuy hơi trắng nhưng còn ửng hồng, bé là hồn sống!
Cái gọi là hồn sống, ý tứ là thân thể của cô bé này chưa chết, nhưng linh hồn lại bởi vì một ít ngoài ý muốn rời khỏi thân thể.
Nhìn quần áo của cô bé có vẻ đắt tiền, Cố Khanh vừa dẫn cô bé đi bệnh viện thú y gần đó vừa hỏi:
“Tên của em là gì? Xảy ra chuyện gì mà ở đây một mình? Cha mẹ của em đâu?”
Không biết cô bé có ý thức được mình trong trạng thái linh hồn không? Và rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cô bé thành hồn sống?