“Chào chị, em tên Nữu Nữu. Lúc trước dì Vương nói lén dẫn em đi chơi, em theo dì Vương ra ngoài, dì Vương cho em uống một bình nước sau đó em thiếp ngủ, khi tỉnh lại đã ở trên đường cái.”
Nữu Nữu nói:
“Tiểu Hắc là cún con ở bên ngoài nhà em, sống trong lùm cỏ với mẹ Đại Hoa và mấy anh chị của nó. Em muốn nuôi chúng nó nhưng mẹ không đồng ý. Nữu Nữu chỉ có thể ngẫu nhiên tặng ít đồ ăn cho chúng.”
Nói đến đây thì cô bé rõ ràng hơi hụt hẫng.
Cố Khanh tự tưởng tượng một chuỗi tình tiết, bảo mẫu, con gái nhà giàu, sau khi uống nước thì thiếp ngủ, sao nghe giống như bắt cóc?
Cố Khanh hỏi tiếp:
“Vậy lúc trước em nói Tiểu Hắc cứu em là thế nào?”
Nữu Nữu trả lời:
“Sau khi em tỉnh lại, phát hiện chú dì ở bên cạnh đều không nhìn thấy em, chỉ mỗi mình Tiểu Hắc tìm được em. Lúc trước có một con quái vật to màu đen muốn ăn em, Tiểu Hắc đánh với nó một trận, cứu được em.”
Con nít nói chuyện hơi không rõ ràng, có lẽ cô bé mơ hồ phát hiện ra tình huống của mình, thí dụ như người chung quanh đều không nhìn thấy mình, nhưng không biết đây là hồn lìa khỏi xác. Cho nên lúc trước Cố Khanh nói mang Tiểu Hắc đi bệnh viện sau đó sẽ tìm thân thể giúp cô bé, tuy Nữu Nữu gật đầu nhưng vẻ mặt mờ mịt.
Cái gọi là quái vật màu đen, tuy Cố Khanh không nhìn thấy nhưng chắc là loại quỷ quái thích ăn linh hồn, một con chó nhỏ có thể đánh thắng được đối phương, hẳn là vì huyết thống của Tiểu Hắc, chó mực đều có tác dụng trừ tà.
Cố Khanh hỏi:
“Vậy em còn nhớ điện thoại của cha mẹ mình không?”
Cô bé gật đầu, đọc một dãy số, đây là cha dặn cô bé phải nhớ kỹ.
Trong lúc nói chuyện, Cố Khanh đã đến cửa bệnh viện thú y.
Cố Khanh giao Tiểu Hắc cho bác sĩ, cô ngồi xuống ghế ở bên ngoài, cô bé thì ngồi bên cạnh, hai chân đung đưa.
Mèo trắng cảm thấy đoạn đường lúc trước đi hơi mệt, chủ động nhảy lên chân của Cố Khanh, cái đuôi quấn cổ tay cô.
“Meo~” Mát xa cho người ta đi.
Cố Khanh hiền lành vuốt lớp lông mềm mại lên rồi lại xuống, mèo trắng thoải mái buồn ngủ híp mắt lại.
Bác sĩ đi ra.
Chó mực còn nằm ở bên trong, chân bó nẹp, không ngừng rên ư ử.
Cố Khanh tiến lên hỏi:
“Bác sĩ, cún con không sao chứ?”
Bác sĩ đáp:
“Chó con rõ ràng bị va chạm mấy lần, gãy chân, nhưng may mắn nội tạng bị thương không nặng, đã nẹp chân, dưỡng một khoảng thời gian sẽ lành.”
Cố Khanh vuốt mèo trắng trên chân, nháy mắt với cô bé ngồi bên cạnh. Bác sĩ đã nói như thế thì chắc bé an tâm rồi?
Cô bé ngẩng đầu cười toe với Cố Khanh.
“Ui!”
Sao trời nóng mà cảm thấy hơi lạnh sống lưng?
Bác sĩ cách Cố Khanh hơi gần, lỡ đụng phải hình dạng linh hồn của cô bé, anh ta rùng mình, không kiềm được lùi lại hai bước mới cảm giác đỡ hơn chút.
Bác sĩ lại dặn vài câu, giao Tiểu Hắc và thuốc của nó rồi nhanh chóng rời đi.
Cô bé nhìn thấy động tác của bác sĩ thì che miệng cười trộm.
Đi ra bệnh viện thú y, Cố Khanh đọc thầm bản nháp một lần rồi nói với cô bé cười vô tư theo bên cạnh:
“Nữu Nữu, em biết tại sao các chú dì không nhìn thấy mình không?”
Nữu Nữu cúi đầu, không nói chuyện.
Cố Khanh dò hỏi kêu một tiếng:
“Nữu Nữu?”
Nữu Nữu ngước đầu lên, nước mắt đã rươm rớm:
“Chị, có phải Nữu Nữu đã chết không?”
Ở lứa tuổi này, Nữu Nữu đã mơ hồ hiểu định nghĩa của cái chết, nhưng bởi vì lúc trước chỉ là ngủ một giấc nên cô bé không liên tưởng đến chuyện này.
Cố Khanh vuốt đầu nhỏ của cô bé:
“Nữu Nữu không chết, Nữu Nữu chỉ là không cẩn thận đánh mất thân thể của mình, chỉ cần tìm trở về thì Nữu Nữu sẽ sống lại, quay về bên cạnh cha mẹ của mình.”
“Thật ạ?” Nghe lời của Cố Khanh, Nữu Nữu thoáng chốc tin, nín khóc mỉm cười.
Chị này cứu Tiểu Hắc, cô bé tin lời của chị nói đều là thật.
"Cho nên, trước khi tìm được thân thể của em, chúng ta cần trước tiên thông báo cho cha mẹ em.” Cố Khanh huơ điện thoại trong tay.