Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 351: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 351: Vô Đề

“Nữu Nữu, em có bí mật gì mà chỉ có cha mẹ và em biết không?”


Nữu Nữu cắn ngón tay nhớ lại, mắt sáng lên, lại gần thì thầm vào tai Cố Khanh.


Núi Tây Phượng thành phố S, trong một biệt thự lưng chừng núi, gia đình tỷ phú nổi tiếng của thành phố S là Dương Khai Nguyên đang ầm ĩ.


Dương Khai Nguyên và vợ kết hôn khi còn trẻ, lúc trẻ dốc sức làm ăn, không muốn có con, chờ khi muốn đẻ thì không hiểu sao mãi không thể cấn bầu.


Dương Khai Nguyên không giống loại đàn ông có tiền liền trở nên hư đốn tìm vợ lẽ, vẫn cùng vợ sống êm ấm, thường hay làm từ thiện trợ giúp người khác.


Đến khi Dương Khai Nguyên bốn mươi tuổi, bà Dương đã ba mươi tám tuổi vậy mà mang thai!


Hai vợ chồng vô cùng khẩn trương.


Đứa nhỏ này rất ngoan, ở yên trong bụng, mang bầu mười tháng nhưng bà Dương không đau đớn, dễ dàng sinh ra một cô bé đáng yêu như thiên thần.


Hai vợ chồng Dương Khai Nguyên rất cưng yêu con, muốn sao sẽ không cho trăng.


Cô bé cũng ngoan ngoãn, nhưng vì họ quá yêu con, quá lo lắng cho con, nên khi hai vợ chồng không thể đi cùng thì không cho cô bé ra ngoài chơi.


Bọn họ không ngờ rằng, con gái thường ngày ngoan ngoãn đáng yêu khát vọng với bên ngoài nhiều cỡ nào, nên khi bị bảo mẫu dì Vương xúi giục thì cô bé thật sự đi theo bà ta lén chạy ra ngoài.


Dì Vương đã làm lâu năm trong nhà Dương Khai Nguyên, từ lúc Nữu Nữu sinh ra thì bà ta đã làm ở đây. Bọn họ không ngờ một bảo mẫu thoạt trông thành thật trung hậu sẽ cùng người khác bắt cóc con gái bảo bối của mình, đòi một chục triệu.


Vừa rồi kẻ cướp đã gọi điện lần thứ hai, Dương Khai Nguyên nhanh chóng chuẩn bị tốt một chục triệu tiền mặt, chờ giao tiền.


Khi Dương Khai Nguyên yêu cầu nói chuyện với con gái thì kẻ cướp từ chối, sau khi cúp điện thoại thì gửi một tấm hình vào di động của bà Dương.


Là con gái!


Bộ đồ trên người Nữu Nữu giống hệt bộ cô bé mặc lúc rời đi, khuôn mặt đỏ như táo, dường như bị bệnh.


“Làm sao bây giờ hả Khai Nguyên? Nữu Nữu Nữu Nữu”


Bà Dương vốn là một người đàn bà thép, nếu không thì đã chẳng cùng Dương Khai Nguyên dốc sức gầy dựng sự nghiệp lớn như vậy.


Nhưng khi đối mặt chuyện con của mình bị bắt cóc, người đàn bà thép này chỉ có thể bất lực rơi lệ.


Khi phát hiện Nữu Nữu bị bắt cóc, Dương Khai Nguyên lập tức báo cảnh sát.


Nhìn mấy cảnh sát ngồi bên cạnh thì đến hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì.


Điện thoại của Dương Khai Nguyên bỗng reo chuông.


Đồng tử của ông ấy co rút lại, biết số điện thoại di động này cũng chỉ có


Trong lòng ôm hy vọng, Dương Khai Nguyên không nói cho cảnh sát, lấy cớ là cuộc gọi làm ăn, tiếp đó né qua cảnh sát đi tới phòng sách, bắt máy.


“Alo?” Dương Khai Nguyên cẩn thận dè dặt hỏi một tiếng.


Cố Khanh hỏi:


“Là ông Dương Khai Nguyên phải không?”


Không nghe được âm thanh quen thuộc, vẻ mặt Dương Khai Nguyên buồn bã:


“Là tôi, xin hỏi cô là ai? Tại sao biết dãy số này?”


Cố Khanh nói: "Có một cô bé đáng yêu nhờ tôi nói với ông là, gấu con thích gấu cha nhất, vì gấu cha sẽ gạt gấu mẹ ăn giúp cà rốt mà gấu con ghét nhất.”


Mắt Dương Khai Nguyên sáng rực, chuyện này chỉ có ông ấy và Nữu Nữu biết!


Dì Vương là bảo mẫu, nhưng lúc bình thường nấu cơm theo lời dặn của bà Dương, sau đó về nhà.


Nữu Nữu không thích ăn cà rốt, mỗi lần đều là Dương Khai Nguyên thừa dịp bà Dương không chú ý ăn phần lớn cà rốt cho cô bé.


Cả câu chuyện gấu con nữa, đó là chuyện kể trước khi ngủ mà ông ấy đọc cho Nữu Nữu nghe, trong câu chuyện, Nữu Nữu là gấu con, ông ấy và bà Dương là gấu cha, gấu mẹ.


“Đúng rồi, là Nữu Nữu phải không? Nữu Nữu ở chỗ của cô đúng không?” Dương Khai Nguyên nói năng lộn xộn.


Cố Khanh nghe vậy biết ngay cuộc điện thoại này đã khiến Dương Khai Nguyên trọng thị.


Cố Khanh nói:


“Ông Dương, tuy không biết ông có tin hay không lời tôi sắp nói, nhưng xin hãy lắng nghe tôi nói cho hết. Tôi là một người trong Huyền Môn”


Cố Khanh kể ra chuyện gặp Nữu Nữu và chó mực, đưa chó đi bệnh viện, hỏi ra thông tin gia đình của Nữu Nữu như thế nào.


Bình Luận (0)
Comment