Cuối cùng Cố Khanh nói:
"Cho nên, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là ông hãy mang một số vật dụng thường ngày của Nữu Nữu cho tôi, tôi sẽ dùng pháp thuật của Huyền Môn giúp tìm được Nữu Nữu, khiến Nữu Nữu nhanh chóng trở về thân thể."
Dương Khai Nguyên vén mở màn che phòng sách nhìn xuống dưới.
Dương Khai Nguyên biết Tiểu Hắc mà Cố Khanh nói, từ cửa sổ phòng sách ông ấy có thể nhìn thấy trong bụi cỏ dưới căn nhà của họ.
Đúng là có một con chó đốm mang theo bốn con chó nhỏ đang chơi đùa, lúc bình thường đều nhìn thấy một con chó mực nhưng bây giờ không thấy đâu.
Dương Khai Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Tôi tin cô.”
Lúc này, chỉ cần có bất cứ phương pháp nào có thể cố gắng nhanh chóng tìm về con gái thì ông ấy đều tin.
Dương Khai Nguyên và Cố Khanh hẹn gặp ở chân núi Tây Phượng.
Một chiếc Bentley màu đen đậu ở trước mặt Cố Khanh, cô mang theo hình dạng linh hồn của Nữu Nữu lên xe.
Mèo trắng và chó mực thì Cố Khanh mang về trường học, nhờ các bạn cùng phòng hỗ trợ chăm sóc.
Dương Khai Nguyên hỏi:
“Cô Cố?”
Cô gái trước mắt trẻ quá, không giống cao nhân Huyền Môn chút nào.
Cố Khanh gật đầu, cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa qua một lá bùa Linh Nhãn.
Dương Khai Nguyên chưa kịp nhận lấy đã bị bà Dương ngồi ở bên cạnh sốt ruột giành trước.
Bà Dương cầm lá bùa màu vàng dùng chu sa vẽ ký hiệu nhìn không hiểu dán lên người, Dương Khai Nguyên thấy vợ nhìn vị trí bên cạnh Cố Khanh rồi vui mừng kêu lên:
“Nữu Nữu!”
Nữu Nữu vốn ỉu xìu vì mẹ không nhìn thấy chính mình vụt ngẩng đầu, cười ngọt ngào với bà Dương:
“Mẹ!"
Bà Dương rơi lệ.
Dương Khai Nguyên trợn mắt há hốc mồm nhìn, vậy là Nữu Nữu thật sự ở bên cạnh?
Dương Khai Nguyên mang theo nghi vấn nhìn về hướng Cố Khanh, cô gật đầu khẳng định, tiếp đó lại đưa qua một lá bùa.
Lần này Dương Khai Nguyên cũng dán bùa.
Trước mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Nữu Nữu đã nhào vào ngực mẹ mình, tuy mẹ không thể chạm vào cô bé nhưng bé vẫn muốn làm nũng.
Phát hiện cha cũng nhìn thấy, Nữu Nữu nhanh chóng nhào vào người cha:
“Cha!"
Đợi đến khi cả gia đình bình phục tâm trạng, cũng nhớ ra việc khẩn cấp trước mắt là tìm được thân thể của Nữu Nữu.
Cố Khanh hỏi:
“Có mang đồ tới không?”
“Có, có mang!” Dương Khai Nguyên lấy ra một bao lớn, từ bên trong lấy ra búp bê mà Nữu Nữu thích nhất, quần áo thường mặc, thảm nhỏ khi ngủ nhất định phải ôm
Cố Khanh ngẫm nghĩ, cầm kéo cắt một góc thảm, lại tháo một cúc áo trên người búp bê, sau đó lấy ra la bàn, mở ra ngăn trống ở giữa, bỏ đồ vật vào, rót linh lực vào.
Dương Khai Nguyên và bà Dương nhìn thấy la bàn trong tay Cố Khanh từ trạng thái yên lặng đến nhanh chóng chuyển động, cuối cùng càng xoay càng chậm, ngừng ở phương hướng tây nam.
Cố Khanh nói: "Đi theo chỉ thị của la bàn, đi hướng tây nam.”
Dương Khai Nguyên lên tiếng, khởi động xe.
Khi chiếc Bentley màu đen này khởi động thì phía sau có ba chiếc xe khác đi theo, là vệ sĩ của Dương Khai Nguyên và nhân viên do cảnh sát cử đến.
Kim chỉ hướng trên la bàn không ngừng quay, dẫn dắt nhóm Cố Khanh đi hướng chính xác.
Cách càng gần càng phát hiện sắc mặt của Nữu Nữu tốt hơn nhiều.
Cuối cùng kim chỉ hướng một nhà dân bình thường.
Bà Dương ôm hờ con gái trong suốt, không kiềm được hỏi:
“Nữu Nữu ở đây hả?”
Cố Khanh gật đầu: “Hẳn là ở bên trong, nhưng tôi không biết bên trong có bao nhiêu người."
Cố Khanh ngẫm nghĩ, lấy một tờ giấy trắng ra khỏi túi, gấp một con hạc giấy, sau đó dùng linh lực điểm nhẹ lên hạc giấy.
Hạc giấy nhúc nhích, nó vỗ cánh, lúc lắc đầu, bay một vòng quanh Cố Khanh.
“Wao!” Vào lúc khẩn trương như vậy, chỉ có Nữu Nữu tin tưởng Cố Khanh trăm phần trăm là có hứng thú thưởng thức hạc giấy thần kỳ.
Cố Khanh chỉ hướng nhà dân, tiếp đó mở ra cửa sổ xe, trên hạc giấy có thêm một lá bùa Ẩn Thân, chỉ thấy hạc giấy chậm rãi bay hướng nhà dân rồi biến mất.