Đoàn người Cố Khanh chia làm hai nhóm, một nhóm đi xe van bảo mẫu của Nam Nguyên, nhóm khác thì đi xe van bảo mẫu của Tống An Nhiên.
Mãi khi ngồi lên chiếc xe không có Cố Khanh, Nhâm Đông Minh mới thở phào một hơi. Mới vừa rồi mèo con lông trắng kia cứ nhìn chăm chú vào anh ấy, ánh mắt giống như nhìn gậy chơi với mèo khiến anh ấy hơi hoảng.
Tống An Nhiên chú ý tới Nhâm Đông Minh khác lạ:
“Sao thế? Cậu sợ mèo à?”
Nhâm Đông Minh cười cười: “Chỉ là đối với động vật, đặc biệt là động vật lông xù hơi không quen.”
Nhâm Đông Minh không nói thật, nguyên nhân anh ấy sợ con mèo trắng kia vì cảm thấy ánh mắt đó dường như nhìn thấu bí mật của mình.
Xe lái tới một quán cơm nổi tiếng gần chỗ này.
Tên rất thú vị, gọi là Tiểu Kiều Lưu Thủy Nhân Gia.
Nơi này phong cách cổ xưa, quán cơm trang trí cảnh quan vườn cây xinh đẹp, nhấm nháp thức ăn ngon trong hoa cỏ thấp thoáng cũng là thú vui tao nhã.
Cố Khanh vào quán cơm liền cảm giác được bên trong có gì đó không hợp, hẳn là phong thủy ra vấn đề gì.
Cố Khanh lại nghĩ lần này chính mình chỉ là đến ăn cơm, không quen chủ quán, cô cũng không rành phong thủy, thế là kiềm nén không nhắc nhở, định khi nào về Bộ Đặc Dị sẽ nói một câu.
Hôm nay ăn cơm chủ đề là tiệc hoa sen. Bông sen, lá sen, cọng sen, củ sen mỗi bộ phận đều có thể làm ra các món ngon.
Ăn đến một nửa Cố Khanh bỗng khẽ kêu, nhìn về hướng đông của quán.
Vừa rồi dường như cô cảm giác có linh lực dao động ở hướng đông, cảm giác không hợp ở hướng đó từ từ tán đi.
Một chuỗi tiếng bước chân phát ra từ phía đông.
Trừ Cố Khanh, người khác ngồi cùng bàn cũng nghe được, đều ngẩng đầu nhìn hướng đông.
Có một đám người đi ra từ ngã rẽ.
Cố Khanh ngẩn ra.
Khương Mặc Ngôn? Tư Nam?
Trong ba người dẫn đầu có hai người là Cố Khanh quen mặt.
Dường như nhận ra hơi thở quen thuộc, Khương Mặc Ngôn quay đầu, cũng nhìn thấy Cố Khanh: “Cố Khanh! Sao cô ở đây?”
Anh nhìn chỗ bàn kia ngồi cả nam lẫn nữ.
Hách Viện Viện lặng lẽ nhìn Nhâm Đông Minh lại ngắm Khương Mặc Ngôn, thầm nghĩ: Hèn gì Khanh Khanh không hề cảm thấy Nhâm Đông Minh đẹp trai, anh chàng này về các mặt đều vượt trội hơn Nhâm Đông Minh.
Trần Nhất Khả cùng Thẩm Thần cũng lặng lẽ nhìn qua lại giữa Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, phản ứng đầu tiên là: Có thâm cung bí sử!
Tư Nam nghe giọng nói của Cố Khanh, cũng nhìn thấy cô, lại gần chào:
“Cố Khanh, lâu không gặp.”
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Lâu không gặp, mới nãy phía đông là mấy người ở đó hả?”
Cố Khanh hỏi mịt mờ, lời ngầm là dao động linh lực ở hướng đông vừa rồi có phải là bọn họ làm nhiệm vụ.
Khương Mặc Ngôn gật đầu.
Trong ba người đi đầu, người duy nhất mà Cố Khanh không quen là một người mập mạp, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, là chủ quán cơm này, Châu Minh Hạo.
Châu Minh Hạo cười híp mắt tiến lên: “Nếu đã là bạn của bạn cùng phòng thì tôi xin được đãi bữa cơm này của mấy vị.”
Kết quả là, Nam Nguyên nói mời khách, Tống An Nhiên cũng đòi đãi bữa ăn, cuối cùng đều không thành công, ngược lại ăn một bữa tiệc hoa sen miễn phí.
Có bữa tiệc miễn phí để ăn đương nhiên là chuyện tốt.
Chẳng qua ông chủ trước mắt, bộ dạng mập mạp đeo dây chuyền vàng hơi lạc lõng trong cảnh sắc nơi này, không giống người thiết kế quán cơm trang nhã như vậy.
Ông chủ Châu phát hiện ánh nhìn sửng sốt thì biểu hiện khá bình thản, dù sao không phải lần đầu tiên có người dùng ánh mắt kỳ lạ đó nhìn ông ấy.
“Có phải thấy lạ tại sao một người thô kệch như tôi mà mở quán cơm cao nhã như vậy không? Quán này là mở vì vợ của tôi.”
Vợ của ông chủ Châu là Văn Tuệ, họ Văn, một người phụ nữ văn nghệ.