Cố Khanh xấu hổ cười nói:
“Ngại quá, chắc tại Tiểu Bạch thích mùi trên người anh nên mới nhào lên.”
Mặt ngoài Nhâm Đông Minh không lộ vẻ gì, trên thực tế trong lòng run lên: “Không sao, tôi cũng thấy lạ, không hiểu sao mèo của Cố Khanh thấy tôi rồi cứ nhìn tôi mãi, chắc là do tôi sức mạnh dính mùi hương nào đó hấp dẫn mèo.”
Nhâm Đông Minh gãi tóc, làm bộ dáng không biết gì, cười đến vô tội, đúng là diễn viên!
"Vậy sao? Chắc là thế.” Cố Khanh nhìn Nhâm Đông Minh, nói một câu đầy ẩn ý rồi ôm mèo trắng, định cùng Khương Mặc Ngôn và Tư Nam quay về Bộ Đặc Dị trước.
Ba người cùng phòng ngủ thì đi về trường.
Nam Nguyên, Tống An Nhiên, Nhâm Đông Minh đều kêu trợ lý của mình tới đón.
Cố Khanh nhìn bóng dáng Nhâm Đông Minh lên xe rời đi, thật lâu không nói chuyện.
"Như thế nào? Nhìn ra vấn đề gì rồi sao?" Âm thanh vang lên bên tai cô, là Khương Mặc Ngôn.
Cố Khanh lắc đầu: “Còn chưa chắc chắn, hai người thì sao? Có nhìn ra gì không?”
Tư Nam cầm di động, dường như đang nhắn tin cho ai, nói:
"Người này nhất định là một người bình thường, nhưng trên người anh ta có hơi thở không thuộc về anh ta.”
Khương Mặc Ngôn cũng gật đầu: “Dường như trên người anh ta có mùi gì đó.”
Rời khỏi tầm nhìn của mấy người Cố Khanh làm Nhâm Đông Minh thở phào.
Trợ lý Tiểu Vũ lái xe ở đằng trước thấy rõ vẻ mệt mỏi trên mặt của Nhâm Đông Minh, lo lắng hỏi: "Đông Minh, có khỏe không vậy?”
Nhâm Đông Minh ngồi ở ghế sau nhắm mắt, cau chân mày:
“Tôi không sao, tạm nghỉ một lúc là được.”
Tiểu Vũ nghe vậy không nói chuyện, giảm tốc độ xe, lái thật êm hướng tới nhà của Nhâm Đông Minh.
Nhâm Đông Minh dần rơi vào ngủ say.
"Đông Minh, Đông Minh? Mau tỉnh lại."
Dường như có người đang gọi mình, Nhâm Đông Minh ngồi dậy, phát hiện chính mình còn ở trong xe. Bởi vì bị người đánh thức nên trông anh ấy mơ màng.
Nhâm Đông Minh mờ mịt hỏi:
“Sao vậy?”
Tiểu Vũ nói:
“Tới nhà của anh rồi.”
Nhâm Đông Minh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng là đã đến nhà.
“Cảm ơn Tiểu Vũ.” Nhâm Đông Minh xuống xe, nhưng không mời Tiểu Vũ vào nhà chơi.
Nhâm Đông Minh đi hai bước, lại nhớ đến cái gì, nói:
“Hoạt động ngày mai tôi sẽ tự đi tới hiện trường, cậu không cần tới đón.”
Tiểu Vũ đồng ý, biểu thị đã biết.
Tiểu Vũ làm trợ lý cho Nhâm Đông Minh không lâu, mới vài tháng, nhưng trong mấy tháng này cậu ta đã biết được nhiều cấm kỵ của Nhâm Đông Minh.
Đầu tiên, Nhâm Đông Minh giấu riêng tư rất kỹ, bất luận là tình huống gia đình hay tình cảm thì anh ấy đều không tuyên bố cái gì.
Thứ hai là dường như sức khỏe của Nhâm Đông Minh không tốt lắm, có vài lần Tiểu Vũ thấy sắc mặt của anh ấy tái nhợt lấy một bình nhỏ ra khỏi túi, đổ viên thuốc ra ăn vào.
Tiểu Vũ từng cho rằng Nhâm Đông Minh dính thứ không tốt mà nhiều người trong showbiz thường dính phải, về sau phát hiện anh ấy thuần túy là thân thể không khỏe mạnh, uống thuốc điều dưỡng mới khỏe được.
Điều cuối cùng là về nhà của Nhâm Đông Minh.
Nhà của Nhâm Đông Minh xem như khá giàu nên anh ấy ở trong biệt thự. Vô luận là hay người khác bên cạnh Nhâm Đông Minh, chú ý, là tất cả mọi người, đều chưa từng được anh ấy mời vào nhà.
Người đại diện của Nhâm Đông Minh từng có việc đến nhà tìm anh ấy, mới vừa gõ cửa, anh ấy sắc mặt âm u mở cửa ra mang người đại diện đi, còn nổi cáu với người ta. Từ đấy, mọi người đều biết Nhâm Đông Minh không thích có ai đến nhà.
Nhâm Đông Minh vào biệt thự, đèn trong biệt thự sáng lên, nhưng trong đại sảnh không có một ai.
Nhâm Đông Minh cất cao giọng nói:
“Về rồi đây!”
Không có người đáp lại.
Nhâm Đông Minh lên lầu, đi vào phòng của mình.
Nhà của Nhâm Đông Minh xây theo kiểu cổ, trang sức bằng gỗ, giường khắc hoa.
Chính giữa phòng có một dụng cụ chứa thủy tinh có lắp đèn và nhiệt độ, bên trong có một đóa hoa vô cùng xinh đẹp đang nở rộ.
Đây là một đóa hoa mẫu đơn, mẫu đơn xanh* hiếm hoi.
(*) Từ gốc: Lục mẫu đơn – Lục hương cầu (hình dạng như tú cầu)
Hoa nở rực rỡ, ngọc tiếu châu hương, phong lưu tiêu sái, nguy nga lộng lẫy, quả thực là động lòng người.